Chương 4
 
 vô thức liếc  chỗ khác, đưa tay đẩy .
 
“Nói thì cứ , đừng  sát thế.”
 
  cứng như bức tường , đẩy thế nào cũng  nhúc nhích.
 
Trong lúc xô đẩy,  thở  ngày càng gấp.
 
Lục Thời Yến mỉm , “Nói thì , đừng động tay động chân, nếu    cam đoan sẽ xảy  chuyện gì .”
 
Tay  đặt lên n.g.ự.c  bỗng thu .
 
“Khụ…”
 
Anh , lấy tay kéo tay  về, đầu ngón lạnh lạ chạm cổ tay .
 
“Đừng vội,   còn nhiều cơ hội để sờ  lắm, bạn gái…”
 
Anh cố tình kéo dài chữ cuối.
 
Mặt   tự chủ mà đỏ lên.
 
“Em     thương , em  định bồi thường cho  ?”
 
Anh cúi mặt , vết đỏ  thái dương  hiện rõ.
 
“Em đụng   ?”
 
“Ừ, đau lắm,  .”
 
 lùi  một bước, rùng .
 
Anh  đổi sắc mặt nhanh quá.
 
Lúc  còn lạnh lùng trong cuộc họp, giờ  nũng nịu như  ôm  cho bằng .
 
Sự đối lập khiến  choáng váng.
 
 lôi miếng băng dán  từ túi.
 
“Anh tự dán .”
 
“Em dán cho .”
 
“Tự dán ! Không dán là chứng tỏ  đau.”
 
“Được   ,  tự dán.”
 
“Em   đây, ở  lâu thêm họ càng nghi ngờ chúng .”
 
“Người  vốn  nghi ngờ,  còn cố ý bắt em ở ,  đúng là  ý nghĩ  xa.”
 
 liếc  đầy giận giữ.
 
Lục Thời Yến  rạng hơn,  tay bắt lấy cổ tay , kéo   trong vòng tay .
 
“Thôi thôi, dịu  .”
 
 khịt mũi một tiếng,  đáp.
 
“Còn nữa   em  trò chuyện với  khác, đừng  sát quá.”
 
 ngạc nhiên: “Vậy   cách bao xa,  chuyện mà  cách ba mét ?”
 
“Cũng .”
 
“……”
 
Về  chỗ .
 
Chưa kịp  xuống   một đám đồng nghiệp thường ngày  khá  quây đến ngay lập tức.
 
Mặt ai nấy đều khoác vẻ trêu chọc.
 
“Khụ khụ, Lê Lê, kể  nào.”
 
“Cậu với sếp thế nào ?”
 
 giơ tay  như xin đầu hàng.
 
“Thật sự   gì .”
 
“Chỉ là trùng hợp thôi.”
 
Mấy đồng nghiệp ánh mắt dò xét, nhưng cuối cùng   năn nỉ dỗ dành  cũng tản .
 
 vì thế mới  thời gian thở một .
 
Đáng   nên tham tiền như  mới đúng.
 
Giờ thì xong ,  giải thích nổi nữa.
 
Tan ,  suy tư suốt cả đường về nhà.
 
Càng nghĩ càng thấy  chuyện  .
 
Lục Thời Yến  vẻ thật lòng .
 
Không đúng chút nào…
 
Để tránh tình hình ngày càng vượt tầm kiểm soát,  vắt hết óc soạn một đống lời giải thích, cuối cùng còn bày tỏ lời xin  chân thành.
 
Một bài nhỏ dài tận tám trăm chữ.
 
Dù  thì cơm áo cũng  thể mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-a-sep-oi/chuong-4.html.]
 
Chưa kịp  thành, tin nhắn của Lục Thời Yến  tới .
 
“Lê Lê, đang  gì ?”
 
Anh gọi một câu “Lê Lê”, khiến da  nổi cả da gà.
 
 mở file  gửi.
 
????
 
Thì  đó  là văn bản thăng chức của .
 
 nhanh chóng lướt đến mục điều chỉnh lương, mắt mở to kinh ngạc.
 
Năm vạn!!!
 
Tim  đập thình thịch.
 
Đây là năm vạn đó nha!
 
Ngón tay dừng  ở khung gửi , mãi mà  bấm nổi.
 
Do dự  lâu.
 
Cuối cùng  quyết định gọi cho bạn ,  tìm một lời khuyên chắc chắn.
 
Đợi  kể xong  ngọn ngành, giọng cô  từ đầu dây bên  vang lên đầy phấn khích:
 
“Còn gì  hơn nữa chứ,   tiền,  nhặt   bạn trai cao  đại gia, đó   một công đôi chuyện . Cậu còn chần chừ gì nữa.”
 
“Chẳng lẽ  ghét  ?”
 
Câu hỏi   nghẹn lời.
 
Ghét thì chắc chắn là  ghét.
 
Dù   đây đúng là   thấy phiền khi Lục Thời Yến cứ soi mói, nhưng sự thật là   học   nhiều từ .
 
Anh luôn kiên nhẫn, tận tay chỉ  sửa từng phương án.
 
Thức đêm tăng ca, cũng chẳng  chỉ   , mà  cũng  cùng.
 
Mấy năm nay công ty càng ngày càng lớn,  chắc chắn  bỏ   ít công sức  lưng.
 
Anh là một ông chủ  công nhận là .
 
Không chỉ đối với .
 
Trong công ty   ai    cả.
 
Buổi chiều còn   chiều.
 
Lễ tết phúc lợi cũng  bao giờ thiếu.
 
Dự án kết thúc thì  thưởng lớn.
 
Thỉnh thoảng   tăng ca, nhưng đều tính ba  lương.
 
Nếu ai mắc , Lục Thời Yến sẽ : “Đừng vội, để  xử lý.”
 
Một sự an  tràn trề.
 
Đôi khi   còn gọi đùa  là “Lục bòn rút”, nhưng  chẳng  ai thật sự ghét một ông chủ như .
 
Bạn   xong càng thêm hào hứng.
 
“Đấy,  nhan sắc,  tiền, còn thích , thế thì còn đòi gì nữa.”
 
“Cứ hẹn hò thử xem,  hợp thì chia tay.”
 
“Không , yêu  là  thể chia tay, chia tay thì công việc của    ,   tìm  công việc lương năm vạn nữa.”
 
“Thế thì đừng chia tay nữa.”
 
……
 
“Nói thế cũng  lý.”
 
 trong lòng bồn chồn  động lòng với  nhưng  chẳng  đủ can đảm tiến thêm bước nữa.
 
Bởi vì  từng  một mối tình.
 
Hồi đại học, trong một hoạt động câu lạc bộ,   một mối tình đầu,  đó tên là Thẩm Tòng Nam.
 
Ấn tượng ban đầu   để  cho   : đối đãi ôn hòa,  việc chững chạc,  trật tự.
 
Chúng  tự nhiên thành đôi.
 
Đó cũng là khởi đầu cho cơn ác mộng của .
 
 khi yêu  mới  Thẩm Tùng Nam  bạn thì , nhưng cứ nhắc đến yêu đương là như hóa thành  khác.
 
Một cô gái từng mơ mộng, háo hức về tình yêu bỗng  tắt ngấm niềm tin nơi đàn ông.
 
Chia sẻ với   chuyện ăn uống hàng ngày,  luôn móc  một câu:
 
“Em  tiền thật nhỉ.”
 
Đến Valentine,  chỉ chuyển cho  mười cái lì xì năm tệ hai hào.
 
Lời nhắn kèm: “Cầm  tiêu , mua cho  mấy món ngon,  mua hai bộ đồ  nữa.”
 
 liền trả   một phong bao một trăm: “Để mua nhà , còn dư thì mua xe cho , đừng để  thiệt thòi, em sẽ xót.”
 
Những chuyện như  lặp  lặp   đếm xuể.