Nước mắt vẫn kìm mà rơi xuống.
Lý thẩm an ủi : "Thời loạn lạc , ai cũng c.h.ế.t. Ta còn thể báo thù cho nó, nó c.h.ế.t cũng coi như đau đớn, lắm ."
Cuối cùng, và Lý thẩm lợi dụng bóng đêm, kéo đó khỏi hang, vứt rừng. Để tránh phát hiện, còn dùng ít cỏ khô che .
Ở gần hang, chúng đào một cái hố, chôn Xuân Nương đó.
Khi chôn Xuân Nương, An Thuận cứ bên cạnh, động đậy chút nào. Chôn xong , Lý thẩm ôm nó khổ, quả nhiên là một đứa ngốc, c.h.ế.t mà cũng .
Ngày hôm , đến giữa trưa, Lý thẩm yên nữa.
Bà bà và trượng phu hẹn, ngày hôm ông nhất định sẽ dẫn đến, bây giờ đến, e rằng xảy chuyện, bà xem .
Ta c.ắ.n răng, : "Vậy cũng cùng dì."
Lý thẩm , An Thuận, gật đầu: "Được, chúng sống cùng sống, c.h.ế.t cùng c.h.ế.t."
Ta liền mỉm .
Thế nhưng, chúng vẫn .
Vừa thu xếp xong hành lý, nhiều đến, là Lý Cố và vài khác.
Lý thẩm gần như loạng choạng bước tới, hỏi Lý Cố: "Trượng phu của ? Trượng phu của ?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lý Cố lảng tránh ánh mắt: "Khi Lý thúc bảo vệ chúng khỏi thành, ông cùng, bọn cướp... một đao c.h.é.m đầu... nơi là Lý thúc cho chúng ..."
Lý thẩm khuỵu xuống đất.
Ta chạy tới đỡ bà dậy.
Lý Cố theo, kích động : "Kiều Nương, Kiều Nương, cuối cùng cũng gặp nàng . Tốt quá, Kiều Nương, tìm nàng vất vả bao nhiêu."
Lý Hành cũng theo, hai mắt đỏ hoe , rụt rè gọi một tiếng .
Ta để ý đến họ.
lúc , Uẩn Nương khẽ kêu một tiếng, ngã vật xuống đất.
Lý Cố do dự một chút, vẫn đỡ nàng dậy: "Uẩn Nương, nàng cẩn thận một chút. Nàng yếu quá..."
Uẩn Nương đỏ mắt.
Lý Hành lên tiếng giúp nàng đòi công bằng, trách mắng cha nên đối xử với biểu cô như , biểu cô vốn là cưng chiều từ nhỏ.
Ta mỉm .
Lý thẩm bên cạnh cũng mỉm .
Ta chút lo lắng bà.
Bà xua tay: "Ta , thực , từ khi ông bảo , , , e rằng sẽ bao giờ gặp nữa. Quả nhiên... cũng , ông và Xuân Nương ở cùng cũng bạn, sợ Xuân Nương khác bắt nạt."
Lý thẩm lau nước mắt, cha con Lý Cố đang dỗ dành Uẩn Nương trong đám đông đối diện, hỏi : "Chỉ vì loại mà cần ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-con-nhat-vo-nguoi-khac-ve-chieu-chuong-ta-hoa-ly-nhat-dua-con-khac-ve-nuoi/chuong-4.html.]
Ta mỉm : "Là cần họ."
Lý thẩm lắm, nên như .
Ta lên trần hang đá chút ngẩn .
Có thể ai tin, vì một nắm cỏ mà quyết định cần họ.
***
Mấy ngày đó, bệnh cũ của cha tái phát đột ngột, các thầy t.h.u.ố.c trong thành đều mời đến, nhưng đều lắc đầu e rằng cứu .
Duy nhất một thầy thuốc, đưa cho một nắm thảo d.ư.ợ.c khô, kê đơn cho .
Ông bảo đun cạn một nửa nồi thuốc, đó cho vị thảo d.ư.ợ.c , thể thử cứu cha .
Ta xong, mừng như bắt vàng.
Ông kéo dặn dò, loại thảo d.ư.ợ.c trông bắt mắt, nhưng chỉ ở phía Nam, ông cũng chỉ là tình cờ . Bình thường nó cũng tác dụng gì nhiều, hôm nay gặp đúng bệnh, coi như duyên. Ông dặn dặn , bảo nhất định mắc sai lầm, nếu , ông thể tìm phần thứ hai.
Ta ôm t.h.u.ố.c và thảo dược, cẩn thận trở về nhà cha .
Thật trùng hợp, Lý Hành dẫn Uẩn Nương đến thăm cha , Lý Cố cũng theo.
Ba trong phòng khách uống chuyện phiếm, thật là náo nhiệt.
Thuốc đang đun dở, cha bắt đầu ho dữ dội, sợ t.h.u.ố.c đun quá lửa, liền bảo Lý Hành trông chừng nồi thuốc, dặn dò kỹ lưỡng việc, vội vàng chạy chăm sóc cha .
Khi đỡ cha xuống, trở nhà bếp, phát hiện t.h.u.ố.c vẫn cạn một nửa, thở phào nhẹ nhõm.
ánh mắt lướt qua, phát hiện nắm thảo d.ư.ợ.c đó còn nữa.
Ta gần như hét lên hỏi Lý Hành, thảo d.ư.ợ.c ?
Nó ngơ ngác thảo d.ư.ợ.c gì, nó .
Trong lúc tinh thần suy sụp, dùng sức tát Lý Hành mấy cái.
Uẩn Nương lập tức che chắn cho nó, nhẹ nhàng : "Tỷ tỷ mấy cọng cỏ khô đặt bếp ? Ta ném lò lửa đốt . Tỷ tỷ thật là, Hành ca mới tám tuổi, tỷ thể bắt thằng bé công việc như ?"
Ta chỉ cảm thấy hai tai ù , đó nàng gì, đều thấy nữa.
Chỉ mấy chữ " ném lò lửa đốt " cứ vang vọng bên tai.
Ta phát điên, dùng hết sức lực vung tay tát Uẩn Nương.
Cuối cùng, cái tát vẫn thể giáng xuống.
Tay Lý Cố nắm chặt cứng.
Hắn , Vệ Kiều Nương, nàng đừng vô lý như , Uẩn Nương chẳng qua chỉ đốt mấy cọng cỏ khô, nàng gì mà loạn lên?
Ta nghẹn ngào , đó là thảo d.ư.ợ.c thể cứu mạng cha , cỏ khô.