Chồng Của Tôi Là Người Cổ Đại [Cổ xuyên kim] - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:33:35
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đến chủ viện, trong lòng Đỗ Hạ vô cùng thấp thỏm.
Buổi sáng Tần Thị mời nàng đến chủ viện dùng bữa tối.
Đỗ Hạ tự rõ, tất cả những điều là dựa tiền đề Tần Thị cho rằng nàng là khách của Tống Gia Ngôn.
Bản Đỗ Hạ là một kẻ đột nhập, sống trong Quốc Công phủ luôn cảm thấy áy náy.
Cũng Tống Gia Ngôn bạc đãi nàng, mà là y đối xử với nàng quá .
Nói cho cùng, Đỗ Hạ và Tống Gia Ngôn cũng chỉ là những xa lạ mới quen một ngày.
nàng hiện tại ăn của y, ở nhà y, dùng đồ của y.
Tống Gia Ngôn nợ nàng, nàng thực sự thể nào an tâm mà chấp nhận những thiện ý của y, trong lòng luôn cảm thấy nợ y, cảm giác thật sự dễ chịu chút nào.
Đỗ Hạ cũng lo lắng lát nữa gặp cha Tống Gia Ngôn, lỡ lời hành động hợp lễ giáo, sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái sự bối rối của Đỗ Hạ, y cố ý giảm tốc độ bước chân, đợi nàng đến bên cạnh y, nhẹ giọng an ủi: “Đừng căng thẳng, cha đều là hiền lành, lát nữa sẽ khó ngươi .”
“Có điều mẫu chút… dù lát nữa bà hỏi gì ngươi cứ trả lời nấy là . Nếu vấn đề nào đó ngươi trả lời , lảng tránh cũng , sẽ ở một bên đỡ lời giúp ngươi.”
Việc Tần Thị mời Đỗ Hạ đến chủ viện dùng bữa tối là điều Tống Gia Ngôn thực sự ngờ tới.
Ban đầu y nghĩ là tìm một lý do để Đỗ Hạ ở Lâm Phong Viện, chỉ cần tìm thời cơ thích hợp, nàng về thế giới của là nhất.
Gà Mái Leo Núi
Ở Lâm Phong Viện, đồ ăn, đồ dùng, chỗ ở y sẽ bạc đãi Đỗ Hạ, dù thì những chuyện xảy giữa hai họ cũng là do duyên phận, nếu cả triều Khánh rộng lớn như , tại nàng đơn độc xuất hiện giường của y chứ?
Thế nhưng giờ đây mẫu y sự tồn tại của Đỗ Hạ, còn sắp xếp Vân Nhi đến hầu hạ nàng.
Đỗ Hạ tâm tư đơn thuần, hiểu những khúc mắc trong các đại trạch phủ .
Tống Gia Ngôn hề ngốc, mẫu y như là Vân Nhi ở bên cạnh Đỗ Hạ tai mắt.
Đỗ Hạ ở Quốc Công phủ lạ nước lạ cái, việc đều nhờ cậy Vân Nhi lo liệu. Vân Nhi nghi ngờ gì là của mẫu y, bọn họ chuyện gì, còn giấu Vân Nhi.
chuyện nào dễ dàng như , kể đến chuyện lát nữa lúc ngủ, Đỗ Hạ đến phòng y ngủ, chuyện thể giấu .
Dù Đỗ Hạ là một sống sờ sờ, cả đêm về phòng , cũng che giấu là thể che giấu .
Lúc Tống Gia Ngôn trong lòng chỉ thể oán trách quá sơ ý, đây nghĩ đến Đỗ Hạ của thế giới , bên cạnh cần một chăm sóc ăn mặc chứ.
Lại còn việc y đây đối với nữ nhân ác cảm sâu sắc, trong viện một nữ tỳ nào, đợi đến lúc cần dùng thì một nữ tỳ nào đáng tin cậy, nếu lúc cũng đến nỗi vì sự tồn tại của Vân Nhi mà cảm thấy như xương mắc trong cổ họng.
Đỗ Hạ những suy tính trong lòng Tống Gia Ngôn, nhưng cảm giác căng thẳng trong lòng nàng quả thực tan ít nhờ lời của y.
Chủ viện nơi Tần Thị và Tống Quốc Công cư ngụ rộng rãi hơn Lâm Phong Viện nhiều, lúc trời còn tối hẳn, nhưng trong sân treo đầy lồng đèn chiếu sáng.
Những chiếc lồng đèn son đỏ treo thành từng hàng mái hiên, hành lang, càng khiến Đỗ Hạ cảm giác chân thực rằng đang ở thời cổ đại.
Trong chính sảnh của chủ viện bày đầy một bàn thức ăn, Tần Thị và một vị đại thúc tuấn tú bộ râu mà Đỗ Hạ gặp buổi sáng đoan chính bên bàn ăn.
Vị đại thúc ghế chủ vị, chắc chắn là nam chủ nhân của Quốc Công phủ .
Đỗ Hạ theo tư thế Tống Gia Ngôn chỉ điểm mà hành lễ, vấn an hai .
Vị đại thúc vẻ giữ , khi Đỗ Hạ hành lễ, y chỉ khẽ gật đầu với nàng, biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Ngược , cảm xúc của Tần Thị phần bộc lộ ngoài, còn đợi Đỗ Hạ thẳng dậy, bà lên một tay kéo lấy tay nàng.
Sờ thấy cổ tay trần trụi của Đỗ Hạ, Tần Thị còn vẻ mặt quan tâm : “Tiểu Hạ, con đeo trang sức dì tặng? Hay là kiểu dáng thích? Chỗ dì còn nhiều, lát nữa ăn cơm xong con theo dì chọn vài món ưng ý nhé.”
“À , dì thấy con và Nguyên Tư nhà chúng tuổi tác cũng ngang , nên con đừng gọi là phu nhân nữa, khách sáo quá! Sau con cứ gọi là Tần dì nhé.”
Dì nương, dì nương, là dì là nương! Không sai chút nào!
Tần Thị thật sự nhịn mà khen ngợi sự thông minh của .
Lời Tần Thị dứt, Đỗ Hạ còn kịp mở miệng, thấy Tống Gia Ngôn bên cạnh ho khan vài tiếng dữ dội.
Bị y ngắt lời như , những trong phòng nhất thời còn bận tâm đến sự lúng túng hiện tại nữa. Tống Quốc Công càng vội vàng lệnh cho tiểu tư ở cửa: “Mau đóng cửa chính sảnh , đại công tử mới khỏi bệnh nặng, gió đêm se lạnh, thể gặp gió.”
Tuy lúc phần lớn tâm trí của Tần Thị đều đặt Đỗ Hạ, nhưng con trai bà vẫn quan tâm, cũng tiếp tục chủ đề , vội vàng chào hai xuống ăn cơm.
Cũng nhờ tiếng ho khan của Tống Gia Ngôn mà Đỗ Hạ tránh tình huống khó xử khi gọi Tần Thị là Tần dì.
May mắn , Quốc Công phủ là gia đình quyền quý, quy tắc "ăn , ngủ " tuân thủ nghiêm ngặt.
Ngay cả khi ăn cơm Tần Thị mấy suýt nhịn mở miệng chuyện, nhưng cuối cùng đều nhịn .
Nếu bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Tần Thị, bữa tối của Đỗ Hạ vẫn xem là vui vẻ. Đầu bếp của Quốc Công phủ quả hổ danh là ngự trù từ trong cung , tài nghệ nấu nướng quả nhiên khác biệt.
Thật sự khiến cái lưỡi của Đỗ Hạ, vốn quen với đủ loại chất phụ gia thực phẩm, chất tăng hương vị, cứu rỗi.
Ăn cơm xong, Tần thị liền kéo Đỗ Hạ chọn trang sức, Đỗ Hạ vội vàng lắc đầu trang sức của đủ dùng, những thứ nàng đưa cho sáng nay, đều thích, mang theo hôm nay chỉ là vì quên.
Nói đùa ư, sáng nay Tần thị tặng quá nhiều trang sức và vải vóc.
Buổi chiều khi Đỗ Hạ đang ngủ trong phòng, Vân Nhi chuyển tất cả những thứ đó phòng của nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-cua-toi-la-nguoi-co-dai-co-xuyen-kim/chuong-11.html.]
Trong mắt Đỗ Hạ, một kẻ “nhà quê” , những món trang sức đó thực sự tinh xảo đến ngờ, nếu đem đến thời hiện đại, chắc chắn sẽ đạt đến cấp độ thể trưng bày trong bảo tàng.
những thứ thể nhận, trang sức và vải vóc quý giá đến , thích, lấy lý do gì mà nhận cơ chứ.
Vốn dĩ Đỗ Hạ định sẵn, những thứ cứ tạm thời đặt ở chỗ nàng, đợi đến ngày nào đó nàng xuyên về, Tống Gia Ngôn tự nhiên sẽ trả những thứ cho Tần thị.
Cứ như , Đỗ Hạ còn lo lắng phòng của sẽ trộm, chỉ riêng những thứ khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực, nàng sẽ ngu ngốc đến mức nhận thêm đồ từ Tần thị để nơm nớp lo sợ.
Chỉ cần những thứ hư hỏng mất mát, đó thật sự là chuyện mà nàng bán một chiếc đồng hồ thể giải quyết .
Tống Gia Ngôn cũng ở bên cạnh phụ họa, cuối cùng cũng thuyết phục Tần thị từ bỏ ý định .
Thế nhưng hai bước khỏi chính viện, cùng với một tiếng sấm rền vang bầu trời, một trận mưa bão mùa hạ bỗng chốc ập đến.
Nếu Tống Gia Ngôn kéo Đỗ Hạ lui đủ nhanh, hai chắc chắn nước mưa tạt ướt đẫm.
Nhìn màn mưa dày đặc đến nỗi thấy bóng , Đỗ Hạ mái hiên thở dài một .
Tống Gia Ngôn tưởng Đỗ Hạ lo lắng họ về viện tử, liền dịu giọng an ủi: “Mưa mùa hạ đến nhanh cũng nhanh, nàng yên tâm, theo trận mưa , chẳng mấy chốc sẽ tạnh thôi.”
Mặc dù Đỗ Hạ thích trời mưa, luôn cảm thấy khi trời mưa lớn tâm trạng sẽ đặc biệt tồi tệ, giống như áp lực đến mức thở nổi.
Thấy vạt váy của Đỗ Hạ nước mưa ướt, Tống Gia Ngôn vội vàng lên tiếng: “Chúng nhà đợi , đợi mưa nhỏ bớt hẵng về Lâm Phong Viện.”
Tần thị vốn định sai mang ô cho Tống Gia Ngôn và Đỗ Hạ, thấy hai , mặt cũng lộ vẻ vui mừng.
Lúc ăn cơm nàng cơ hội chuyện, ăn xong còn mấy câu họ về.
Nói thật, đúng là ông trời chiều lòng , nhờ trận mưa bão , nàng mới cơ hội chuyện thêm với Đỗ Hạ.
Tần thị kéo Đỗ Hạ nhà trong trò chuyện, Tống Gia Ngôn trơ mắt bóng dáng hai biến mất cánh cửa, ý đuổi theo nhưng vì Tống Quốc Công ở bên cạnh nên tiện hành động.
Tống Quốc Công con trai vẻ mặt bồn chồn, trong lòng cũng tin lời vợ đến quá nửa.
Nguyên Tư nhà họ trông vẻ đối với cô nương Đỗ quả thật tầm thường.
Trong lòng Tống Quốc Công cũng vợ tìm hiểu rõ ngọn ngành về cô nương Đỗ , lúc tự nhiên sẽ để con trai hỏng chuyện, đưa tay vuốt râu, mở lời đề nghị: “Trận mưa cũng khi nào mới tạnh, cứ thế cũng cách, là chúng chơi một ván cờ ?”
Tống Gia Ngôn nghĩ quả thật là , liền xuống đối diện phụ , tiểu tư phục vụ bên cạnh cũng đúng lúc mang khay cờ đặt lên bàn thấp.
Khi quân cờ đen trắng xen kẽ rơi xuống, thời gian cũng trôi qua từng chút một, đợi đến khi hai kết thúc một ván cờ, thời gian vô tình trôi qua nửa canh giờ .
Thấy bên ngoài mưa cũng nhỏ dần, Tống Gia Ngôn thu cờ hộp, lên tiếng bảo Vân Nhi gọi Đỗ Hạ.
Đỗ Hạ cuối cùng cũng đợi đến gọi nàng, nàng như đại xá mà dậy khỏi ghế dựa, hành lễ, cáo biệt Tần thị, bộ quy trình một cách trôi chảy, thể thấy nàng luyện tập ít trong lòng.
Sau khi cáo biệt Tống Quốc Công và Tần thị nữa, Tống Gia Ngôn và Đỗ Hạ mỗi cầm một chiếc ô giấy dầu, bỏ đám hầu phía mà .
Tống Gia Ngôn giả vờ như vô tình hỏi: “Vừa mẫu gì với nàng?”
Đỗ Hạ đưa tay xoa xoa vùng thắt lưng mỏi nhừ vì quá lâu, thành thật trả lời: “Cũng hỏi gì nhiều, chỉ hỏi một thông tin cơ bản về , tuổi tác, tình hình gia đình. Huynh yên tâm, đều theo kịch bản chúng diễn tập đó, hề lộ.”
Ban ngày Tống Hải chạy khắp nơi, sắp xếp cho Đỗ Hạ một phận giả.
Đỗ Hạ, Hoản Tây, năm nay hai mươi hai tuổi, cha đều qua đời, từ nhỏ học y, những năm đầu bái một danh y ẩn dật nơi rừng núi sư phụ, đặc biệt tinh thông thuật đỡ đẻ cho phụ nữ.
Đối với việc khai gian tuổi tác , Đỗ Hạ do dự nhiều mà chấp nhận, thực tế ở thời cổ đại, phụ nữ hai mươi hai tuổi vẫn còn độc cũng coi như là gái già .
Nếu nàng trông giống một cô nương mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi, Đỗ Hạ còn khai tuổi nhỏ hơn vài tuổi nữa.
Không Tống Hải cửa nào, tóm hiện tại Đỗ Hạ một tấm giấy thông hành của triều Khánh, nhưng cũng chịu sự điều tra kỹ lưỡng của khác.
Trở về Lâm Phong Viện, Tống Gia Ngôn lấy lý do quen trong viện những nữ tử khác, liền bảo Vân Nhi về chính viện nghỉ ngơi.
Kết quả Tần thị và Vân Nhi ban đầu cũng lường , nên Vân Nhi gì, chỉ sáng mai sẽ đến sớm để hầu hạ Đỗ Hạ tắm rửa rời khỏi Lâm Phong Viện.
Sau khi Vân Nhi , Đỗ Hạ về phòng thu dọn ba lô tìm Tống Gia Ngôn.
Vào nhà, Đỗ Hạ tiên lấy từng thỏi vàng một trăm lượng từ trong ba lô đặt lên bàn.
Thấy Tống Gia Ngôn định mở lời từ chối, Đỗ Hạ vội vàng đưa tay ngăn .
“Tống công tử, thật, chúng bèo nước gặp , thể đối đãi với như , trong lòng thật sự vô cùng cảm kích, những thỏi vàng nhất định nhận lấy, nếu ở Quốc Công phủ sẽ yên lòng, luôn cảm thấy mắc nợ .”
Đỗ Hạ như , Tống Gia Ngôn còn thể gì nữa, gật đầu với Đỗ Hạ, tỏ ý hiểu.
Hắn bỏ từng thỏi vàng bàn ngăn kéo đầu giường.
Hai quá quen, cũng gì để , khi Đỗ Hạ tự thuốc, Tống Gia Ngôn liền một bên sách ánh đèn dầu.
Sau khi Đỗ Hạ t.h.u.ố.c xong lên giường, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kịp khi Tống Gia Ngôn thổi tắt đèn dầu:
“Tống công tử, một chuyện bàn bạc với .”
Tống Gia Ngôn dừng động tác, đầu Đỗ Hạ đầy khó hiểu.
Ngón tay Đỗ Hạ giấu chăn luống cuống xoắn , nàng nhắm mắt , khi mở mắt , nàng Tống Gia Ngôn nghiêm túc, nhỏ giọng nhưng kiên định : “Đêm… đêm nay thể ngủ cùng chiếc giường gỗ đó ?”