CHỒNG NHIỄM BỆNH CÙNG TÌNH NHÂN, MAY MẮN TÔI THOÁT ĐƯỢC MỘT KIẾP - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:31:37
Lượt xem: 226
Ba tháng , thấy chồng – Trình Hướng Viễn – chễm chệ top hot search.
Anh tuyên bố nhóm nghiên cứu của “đóng cửa ba tháng” để dồn lực phát triển vắc-xin HIV đầu tiên trong nước, thậm chí còn đề cử giải Nobel.
Trước ống kính phóng viên, cảm ơn đủ kiểu: cảm ơn đội ngũ, cảm ơn học trò “ruột”, cảm ơn cả đứa con trai bảy tuổi.
Duy chỉ lấy một chữ “cảm ơn vợ”.
Trong tiệc ăn mừng, mặt học trò, ném một quả bom:
“ ly hôn với Kỷ Chi.
Hứa Nguyện mang thai, cô thể tiếp tục ở bên mà danh phận.”
Hứa Nguyện – cô nghiên cứu sinh mới toe mà nhận mấy tháng .
Vì ả , sẵn sàng xé bỏ mười năm hôn nhân như ném giấy rác.
dắt con trai đến định giành quyền nuôi nó, nào ngờ thằng bé hất tay :
“Mẹ, ích kỷ quá .”
“Mẹ sung sướng ở nhà bao năm, giờ cũng nên để dì Hứa Nguyện chăm ba !”
gương mặt ngây ngô mà lạnh .
Giây phút đó, hiểu – chỉ chồng tệ bạc cần, mà đứa con mang gen “sói mắt trắng” của , cũng chẳng thiết.
—
Vừa đến cổng trường mẫu giáo, nhận tin Trình Hướng Viễn đón con .
chạy thục mạng đến phòng tiệc ăn mừng, nhưng bàn ăn quét sạch phân nửa.
“Sư mẫu, chị đến .”
Mấy học trò chào , ánh mắt kẻ thương hại, ngại ngần, kẻ lén .
Ở giữa bàn tiệc, Trình Hướng Viễn ghế chủ tọa, còn bên cạnh là Hứa Nguyện đang bế Thần Thần – con trai .
Trông ba họ cứ như một gia đình hảo.
Cô ả Hứa Nguyện thấy thì dậy, khẽ mỉm kiểu khách sáo:
“Cô Kỷ, cô chỗ .”
Giọng điệu – lịch sự mà thấm mùi khiêu khích.
Cô còn kịp xuống, Trình Hướng Viễn xen :
“Không cần, em cứ đó.”
Hứa Nguyện vẻ áy náy, dặn phục vụ mang thêm ghế.
cách cô cư xử – giả tạo y như mấy mụ phu nhân mới lên chức.
Rõ ràng, ả chẳng xem là vợ của , mà chỉ là kẻ “hết thời” đang thế chỗ.
cố giữ bình tĩnh, liếc sang đàn ông – từ lúc bước , thèm ngẩng đầu.
“Không cần ghế .”
kịp , Trình Hướng Viễn “bộp” đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh tanh:
“Bữa nay là tiệc riêng của đội nghiên cứu, cần ngoài chen .
Cô đến , chuyện – xong thì về .”
“Ngày mai chuẩn giấy tờ ly hôn.”
Giọng lạnh như thép, một chút bàn bạc – chỉ là mệnh lệnh.
sững, tim như bóp nghẹt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-nhiem-benh-cung-tinh-nhan-may-man-toi-thoat-duoc-mot-kiep/1.html.]
“Anh … gì cơ?”
Anh ngẩng đầu, bình thản như đang báo:
“Hứa Nguyện m.a.n.g t.h.a.i con .”
Trước mắt tối sầm .
Hứa Nguyện mơn trớn bụng, mỉm hiền lành:
“Thầy và cố ý, chỉ là… chuyện thành .”
há miệng , nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Cả phòng im phăng phắc, chỉ tiếng tim đập loạn.
Một lúc , cau mày, giọng khô khốc:
“Kỷ Chi, cô hiểu ?”
bật khẩy:
“Nghe chứ. mà ói máu!”
“Ba tháng gặp, về một câu chào cũng , mở miệng là: ‘Học trò mang bầu, ly hôn.’
Anh coi mười năm gai nếm mật vì là trò đùa , Trình Hướng Viễn?”
“Cô đừng ăn hồ đồ!”
Anh đập bàn, mặt đỏ như gấc, cố tỏ bình tĩnh khi thấy học trò đang .
“Chúng hợp, cô hiểu ?”
Anh ngẩng đầu, rót tràng dài lý lẽ như báo cáo:
“ nghiên cứu y học, ngày nào cũng việc với virus, công nghệ, thí nghiệm.
Còn cô thì ? Một học nghệ thuật, sống trong ảo tưởng, suốt ngày chỉ hỏi ‘ ăn ’, ‘mấy giờ về’.
Chúng cùng tần , chuyện còn mệt, huống chi sống cả đời.”
“Cô chẳng giúp gì cho công việc của , trái còn khiến phân tâm. thực sự mệt , Kỷ Chi.”
, bật .
“Không giúp gì cho ? Anh quên ai bỏ sự nghiệp để lo cho ăn ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, trông con, dọn nhà?”
“ ép cô ?” – Anh cắt ngang.
“Cô chọn ở nhà là do cô. từng bảo cô hy sinh. Thành tựu của chẳng liên quan gì đến cô cả!”
Câu đó rơi xuống như một nhát dao.
im lặng, bật khinh khích:
“Hay thật, mười năm vợ , đúng là ngu.
Hóa hy sinh cho chỉ đáng đổi lấy một câu ‘ liên quan đến cô’.
Vậy , đúng – liên quan.”
Không khí đông cứng.
Rồi Hứa Nguyện mở miệng, giọng dịu dàng nhưng đắc thắng:
“Cô Kỷ, cô và thầy Trình vốn hợp từ đầu. Hôn nhân sắp đặt thì sớm muộn cũng tan.
Cô ở nhà quá lâu, cuộc sống riêng, ly hôn cũng thôi – và thầy sẽ chia tài sản cho cô hậu hĩnh, Thần Thần ở với chúng , cô cứ thoải mái tái hôn.”
Cô khẽ xoa bụng, nở nụ “bao dung” như thể đang ban ơn cho kẻ thất thế.
Thần Thần đang cạnh ả, ngây thơ mà xa lạ.
Trình Hướng Viễn thì thối nát đến tận xương, cần cũng chẳng tiếc.
Thần Thần — đứa trẻ mang nặng đẻ đau, dạy nó từng câu chữ, từng phép lịch sự — thể buông tay?