tin, dù gì nữa, giữa và , con trai nhất định sẽ chọn .
hít sâu, bước về phía họ.
Hứa Nguyện thấy gần liền luống cuống, vội che lấy bụng.
Còn Trình Hướng Viễn lập tức bật dậy chắn ả, mặt lạnh tanh:
“Kỷ Chi, cô định gì?”
nhạt, giọng khô như d.a.o cắt:
“Ly hôn thì . con trai – đừng hòng ai mang .”
xuyên qua vai , gọi lớn:
“Thần Thần, thôi, về nhà với .”
Thằng bé ngập ngừng, ánh mắt d.a.o động giữa và bố nó.
“Mẹ… đừng nữa.”
vốn cố giữ bình tĩnh, mà câu đó, nước mắt vẫn kìm .
lời tiếp theo của nó như một nhát d.a.o lạnh đ.â.m thẳng tim.
“Dì Hứa Nguyện… còn xứng với bố hơn .”
c.h.ế.t lặng. Cả lạnh buốt, tim nhói đến mức suýt nghẹt thở.
Không ngờ đứa con nuôi nấng bảy năm, những lời như .
Hứa Nguyện cong môi, vẻ đắc thắng thèm giấu.
Ả đặt tay lên vai con , giọng ngọt như rót mật:
“Thần Thần ngoan lắm.”
Thằng bé càng cổ vũ, càng ngừng:
“Bố là giáo sư hàng đầu, thì chỉ nấu cơm giặt đồ.
Mẹ ơi, bố thích , dì Hứa em bé .
Mẹ đừng ích kỷ giữ bố nữa.”
“Mẹ hưởng sung sướng mười năm , cũng nên để dì Hứa hưởng một .”
Từng chữ, từng chữ, lạnh như kim châm.
Mỗi câu của con trai đều như một cái tát trời giáng mặt .
Trình Hướng Viễn mỉm hài lòng, liếc một cái khinh bỉ:
“Ngay cả đứa trẻ bảy tuổi cũng hiểu chuyện hơn cô.”
hiểu con .
Thần Thần mê bố nó, coi là thần tượng. Nó chỉ đang cố nịnh để công nhận.
điều đó khiến những lời nó bớt tàn nhẫn.
hít sâu, vòng qua Trình Hướng Viễn, kéo con khỏi tay ả đàn bà , cúi xuống ngang tầm mắt thằng bé, chậm rãi:
“Thần Thần, con chắc với ?
Nếu và bố ly hôn, thể con sẽ bao giờ gặp nữa.”
thẳng mắt con.
Đôi mắt – lạnh, hời hợt, y hệt bố nó.
Thằng bé hất mạnh tay , gương mặt đầy chán ghét:
“Con ngu như .
Con ở với bố và dì Hứa. Mẹ !”
Nó trốn ghế, nép sát Hứa Nguyện.
Khoảnh khắc , mới hiểu – di truyền đúng là tàn nhẫn.
Một dòng m.á.u lạnh lẽo chảy xuyên qua cả cha lẫn con.
lau nước mắt, dậy, giọng còn run rẩy nữa mà dửng dưng đến rợn :
“Tốt.
Ngày mai, mười giờ sáng – Cục Dân Chính. Gặp ở đó.”
Hai năm gần đây, ly hôn đông như trẩy hội. và Trình Hướng Viễn chờ nửa ngày mới tới lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-nhiem-benh-cung-tinh-nhan-may-man-toi-thoat-duoc-mot-kiep/2.html.]
Anh cho luật sư soạn sẵn thỏa thuận, chi li từng đồng, từng khoản.
chẳng buồn , chỉ ký – càng nhanh, càng sạch.
Một tháng chờ kết thúc, coi như chấm dứt.
Bên ngoài Cục Dân Chính, Hứa Nguyện dẫn Thần Thần chờ.
Vừa thấy bước , ả nhào tới ôm chầm:
“Thầy Trình, tuyệt quá! Cuối cùng chúng cũng ở bên !”
Anh hiền, “trêu” như tình nhân trẻ:
“Em còn đang m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn bốc đồng thế ?”
Thần Thần họ, hớn hở – một gia đình hạnh phúc mới, dựng ngay mặt vứt bỏ.
cảnh mà thấy buồn – đúng là kịch .
nhớ mười năm , ngày lấy .
Hai nhà môn đăng hộ đối, cha đều là bác sĩ, xem như thanh mai trúc mã.
học nghệ thuật, học y.
Anh giỏi giang, ngưỡng mộ.
Anh kết hôn vì cha , ngỡ là tình yêu.
Sau khi sinh Thần Thần, tham gia dự án nghiên cứu cấp quốc gia, bảo mật tuyệt đối.
Còn – nhận lời mời biểu diễn quốc tế, nhưng chỉ vì , từ bỏ.
từ diva sân khấu hóa thành đàn bà trong bếp, tự nhủ là đáng giá.
Đến hôm nay, mới nuôi nhầm một con thú.
thêm.
lên tiếng, giọng nhạt như nước:
“Chiều dọn sạch, trả chìa khóa. Anh khỏi bận tâm.”
Trình Hướng Viễn sững sờ, ngờ dứt khoát đến thế.
“Sao vội? Chưa ly hôn xong, cô cứ ở nhà thêm vài ngày…”
Hứa Nguyện nhạt, huých nhẹ khuỷu tay , tỏ vẻ vui.
Anh ho khan, giả bộ chừng mực.
bật :
“Giờ mới sợ mang tiếng ?
Mười năm phản bội vợ, cướp chồng khác thấy , giờ giữ thể diện?”
Mặt sầm , gằn giọng:
“Kỷ Chi, cô lúc nào cũng bẩn thỉu thế ?
và Hứa Nguyện là tình yêu chân thành, đừng dùng suy nghĩ dơ dáy của cô mà bôi bẩn chúng !”
Thần Thần kéo áo , ngẩng đầu hỏi nhỏ:
“Bà , phòng lớn nhà để mới ở ?”
cố nén tiếng .
Trẻ con thông minh thật – cách đúng chỗ, lấy lòng lớn.
Hai kẻ rạng rỡ như trúng .
Trình Hướng Viễn ôm con, liếc :
“ Thần Thần, con sắp mới . Vui ?”
“Chiều nay bố dẫn con và trung tâm thương mại, gì bố mua hết.”
Hứa Nguyện thì nở nụ chiến thắng, còn chỉ thấy ghê tởm.
Ả sang, giọng “hiền lành” mà rắn độc:
“Cô Kỷ, đừng giận thầy Trình nữa.
Sau cô đến thăm Thần Thần, nhà chúng lúc nào cũng mở cửa.”
Thần Thần liền bĩu môi:
“Con bà đến. Mẹ mới thương con hơn.”