Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-10-15 17:42:05
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nhóc Niệm, chuẩn xong hết ? Xe đang chờ các con ở bên ngoài.” Tần Kính Sơn bước sân, đảo mắt quanh, ánh mắt lướt qua Hoàng Quế Hương đang căng thẳng, chỉ riêng Giang Niệm.

“Ông nội, cả , chúng con thể xuất phát ngay.”

Giang Niệm gật đầu, đó vẫy tay gọi Tiểu An Bảo, “An An, đây nào, chúng khỏi nhà .”

Hôm nay Tiểu An Bảo mặc một chiếc áo bông nhỏ màu đỏ, màu sắc tươi tắn tôn lên làn da trắng hồng và đôi môi đỏ mọng của cô bé. Trước khi chính thức cửa, Giang Niệm đội mũ nhỏ, quàng khăn, và đeo bao tay cho cô bé.

Đó là một bộ lông xù màu trắng.

Giang Niệm lấy , Tần Kính Sơn đưa tay nhận lấy, khẽ , “Để .”

Lòng bàn tay Tần Kính Sơn là một mảng mềm mại, cả đời ông cầm s.ú.n.g đạn lạnh lẽo, nào từng chạm thứ mềm mịn như , ông cầm chiếc mũ của Tiểu An Bảo mà còn chẳng phân biệt mặt mặt .

“Ông cố ơi, thế …”

Tiểu An Bảo đẩy cánh tay Tần Kính Sơn lên cao, cô bé cúi đầu chui phía lòng bàn tay ông, đó thẳng lên, chiếc mũ cứ thế đội ngay ngắn.

“Hì hì.”

Vân Vũ

Tiểu An Bảo vui vẻ.

Ánh mắt Tần Kính Sơn đầy từ ái, hề vẻ sắc lạnh như trong ấn tượng của Hoàng Quế Hương. Bàn tay rộng lớn của ông cẩn thận chỉnh chiếc mũ nhỏ, đặt nó vị trí thích hợp nhất.

Khăn quàng cổ thì đơn giản hơn, quấn quanh cổ vài vòng là xong.

Sau đó là bao tay.

Bao tay của Tiểu An Bảo nhỏ xíu, còn bằng nửa bàn tay Tần Kính Sơn, nhưng vẫn các ngón tay nhỏ nhắn, ông cẩn thận đeo từng ngón một.

“Ừm, thế !”

Sau khi mặc xong, cả Tiểu An Bảo ấm áp, lộ chiếc lúm đồng tiền ngọt ngào.

Tần Kính Sơn xoa xoa chiếc mũ của cô bé, bế cô lên.

Lúc , cảnh vệ lo lắng , “Lão thủ trưởng, ông cẩn thận…”

“Cẩn thận cái gì, một đứa bé con chẳng lẽ còn ôm nổi ?” Tần Kính Sơn uy nghiêm quát cảnh vệ, bế Tiểu An Bảo chút tốn sức, vững vàng với sự dẻo dai của một cao tuổi.

Hoàng Quế Hương cảnh tượng , bất giác tròn mắt kinh ngạc.

Cô chợt hiểu Giang Niệm “Lão thủ trưởng Tần hung dữ, khá ,” hóa Lão thủ trưởng Tần ở mặt trẻ con là như thế , quả thực hề hung dữ một chút nào, y hệt như những bậc trưởng bối yêu thương cháu chắt trong gia đình bình thường.

Chẳng bao lâu, Giang Niệm ôm bé Ngũ Cũ, Vương ôm bé Hòn Đá Nhỏ, hai mỗi một bé bước khỏi phòng.

Tần Tam Dã phía họ, xách theo hai chiếc vali da, bên trong là đồ dùng của các con.

Triệu Tiểu Bắc lập tức qua, đưa những món đồ mà và Vương Đại Tráng tặng cho Tiểu An Bảo cho Tần Tam Dã, Tần Tam Dã gật đầu nhận lấy.

Anh với Tần Kính Sơn, “Ông nội, chúng xuất phát thôi.”

“Ừm, thôi.”

Tần Kính Sơn đầu, bế Tiểu An Bảo phía .

Giang Niệm Hoàng Quế Hương, “Chị Quế Hương, chúng em nhé, phiền chị trông chừng Tiểu Bắc một chút, Oánh Oánh tan ca lúc bốn giờ chiều sẽ về.”

“Được, các cô cứ yên tâm, sẽ trông Tiểu Bắc. Chúc các cô thượng lộ bình an, và xin chúc mừng Đội trưởng Tần, là niềm kiêu hãnh của khu nhà chúng !”

Hoàng Quế Hương cùng Vương Đại Tráng, Triệu Tiểu Bắc cạnh , vẫy tay tiễn Giang Niệm và Tần Tam Dã cùng .

Rất lâu khi họ xa, Hoàng Quế Hương vẫn còn đang lơ mơ, cứ cảm thấy điều gì đó .

Lão thủ trưởng Tần…

Ông nội…

Người gọi Ông nội là… Tần Tam Dã! Không Giang Niệm, mà là Tần Tam Dã!

Giang Niệm thể gọi Hạ quân trưởng là “Hạ gia gia” (Ông Hạ), nhưng Tần Tam Dã tuyệt đối sẽ gọi Hạ quân trưởng là “Ông nội”.

Giang Niệm gọi Lão thủ trưởng Tần là “Ông nội”, Tần Tam Dã thế mà cũng gọi Lão thủ trưởng Tần là “Ông nội”.

【 Lão thủ trưởng Tần họ Tần, Đội trưởng Tần cũng họ Tần, hơn nữa họ còn trông giống như , mấy cô xem khi nào họ là hai ông cháu ? 】

【 Lão thủ trưởng Tần nào đến cũng là nhà cô Niệm xem hai đứa bé sinh đôi, ông thích trẻ con đến thế ? 】

【 Lão thủ trưởng Tần tặng đồ cho cô Niệm, mấy rương, ít nhiều thế nào? 】

Những lời họ từng bàn tán một nữa vang vọng trong đầu Hoàng Quế Hương.

Đột nhiên, cô chợt lóe linh quang.

Hoàng Quế Hương đập mạnh lòng bàn tay xuống đùi, “Trời đất ơi, chẳng lẽ là thật!”

Tần Tam Dã tự miệng gọi là Ông nội, lẽ nào còn giả ?

Hoàng Quế Hương đột nhiên một bí mật kinh thiên, nên đây? Thật là phiền não.

Chuyến tàu hỏa về phía Bắc, vì cùng Tần Kính Sơn và Tần Tam Dã tham gia lễ trao thưởng, nên đãi ngộ đương nhiên là khác thường.

Lần đầu tiên Giang Niệm , hóa tàu hỏa xanh toa riêng biệt.

Toa riêng chỉ hai chiếc giường, một bên trái một bên , gian rộng rãi, cửa sổ lớn, gọn gàng và sạch sẽ.

Tần Kính Sơn sắp xếp ba toa riêng, một cho ông, một cho Giang Niệm và Tần Tam Dã cùng Tiểu An Bảo, và một cho Vương chăm sóc hai đứa bé. Các toa liền kề , bất kỳ động tĩnh gì cũng thể thấy ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-432.html.]

Tần Kính Sơn vẫn ôm Tiểu An Bảo chịu buông tay, lên tàu hỏa cũng trả con cho Giang Niệm.

Đối với Tiểu An Bảo, đây là đầu tiên cô bé tàu hỏa. Từ khi đến ga tàu, cô bé thấy là những cảnh tượng lạ lẫm và mới mẻ. Đôi mắt to sáng lấp lánh thứ xung quanh, thậm chí còn quên cả bố yêu quý nhất, vui vẻ ở bên Tần Kính Sơn.

“Cái đó… cái đó…” Tiểu An Bảo kéo tay Tần Kính Sơn, chỉ cửa sổ tàu.

Thực cô bé chỉ cột điện lớn bên ngoài cửa sổ, nhưng con tàu ầm ầm lao về phía , cột điện vụt qua trong chớp mắt.

Tiểu An Bảo chớp chớp mắt, còn nữa, còn nữa !

Cô bé phấn khích bò về phía cửa sổ, Tần Kính Sơn vội vàng kéo cô bé , “An An, kính lạnh lắm, chúng đừng chạm .”

“Lão thủ trưởng, nước nóng đến .”

Người cảnh vệ đồng hành bước , rót cho Tần Kính Sơn một chén nóng, lấy một quả táo rửa sạch.

Tần Kính Sơn cau mày , “Quả táo lớn thế , An An ăn , đưa d.a.o cho , sẽ cắt.”

Nào ngờ Tiểu An Bảo đưa tay , ôm chặt quả táo còn lớn hơn cả bàn tay nhỏ của cô bé, há miệng c.ắ.n một miếng.

mà… quả táo chỉ xước một chút ngoài da, dính thêm chút nước bọt.

Tiểu An Bảo quả táo gần như hề hấn gì, Tần Kính Sơn, chú cảnh vệ đang ngẩn , hừ! Quả táo , ăn!

Toa xe bên cạnh.

Giang Niệm Vương sắp xếp thỏa, cho hai bé b.ú sữa xong, cô trở toa riêng của với Tần Tam Dã.

Tần Tam Dã ngẩng đầu Giang Niệm, nhẹ giọng , “Các con chăm sóc , em ngủ một lát ?”

hôm nay sẽ khỏi nhà, đêm qua Tiểu An Bảo đặc biệt phấn khích, cứ chịu ngủ, kéo theo hai đứa bé sinh đôi cũng quấy , thêm cả nửa đêm tã uống sữa, cô bé loạn lên nhiều lúc 3 giờ sáng.

Dù Tần Tam Dã là dậy, nhưng vẫn tránh khỏi Giang Niệm tỉnh giấc.

Giang Niệm ngủ ngon, mặt khác thì hề để lộ, chỉ khi ở mặt Tần Tam Dã, cô mới để lộ chút yếu lòng.

Cô dựa sát lòng Tần Tam Dã, lòng bàn tay xoa xoa ngực, hiếm khi than vãn, “A Dã, em sinh thêm nữa.”

Tần Tam Dã khẽ , “Được, chúng sinh.”

Không chỉ Giang Niệm sinh, Tần Tam Dã cũng đành lòng để cô chịu nỗi khổ sinh nở.

Ba đứa con, quá đủ .

Hai lặng lẽ tựa một lát, tàu hỏa chút lạnh, nhưng dựa thể ấm áp của Tần Tam Dã, cô chẳng cảm thấy con tàu đang về phía Bắc.

Mí mắt Giang Niệm nặng trĩu sụp xuống, ý thức hỗn độn mơ màng, như sắp ngủ.

Cô lầm bầm nhẹ giọng, “Đến Thủ đô mất bao lâu?”

Tần Tam Dã , “Hai ngày.”

Tàu hỏa thập niên 70 đều như thế, chậm rì rì, nhanh nổi.

“Hai ngày …” Ý thức Giang Niệm chìm giấc ngủ, chỉ là bản năng lơ mơ, “Thời tiết lạnh như , mầm lúa mạch thế nào …”

Bên Giang Mạch Miêu kết thúc đợt huấn luyện tân binh kỳ ba, bộ hành trình huấn luyện chấm dứt.

Cô vẫn là hạng nhất, nghiễm nhiên là tiêu điểm của nữ binh.

Từ liên trưởng đến doanh trưởng của tân binh doanh, ai cũng khen ngợi Giang Mạch Miêu hết lời, từ thể chất cho đến thái độ đối với việc quản lý quân sự hóa, tất cả đều là hạng nhất.

Giang Mạch Miêu xuất sắc như thế, đầu tiên kháng nghị với liên trưởng tóc dài.

Liên trưởng của đội nữ binh cũng là một nữ binh, tên là Cao Hồng Mai.

Giang Mạch Miêu mặc quân phục đắn, tóc ngắn của cô càng ngắn hơn một chút, gương mặt đen hơn, cũng gầy , càng nổi bật ngũ quan khí, cùng đôi mắt sáng như .

Hiện tại đôi mắt đang thẳng liên trưởng Cao ở mặt.

“Liên trưởng Cao, vì nữ binh tham gia huấn luyện đặc biệt dã chiến?” Giang Mạch Miêu ngẩng cao đầu, hỏi thẳng.

Cái gọi là huấn luyện đặc biệt dã chiến, là một bài khảo hạch mà đội nam binh đặc cách thêm khi kết thúc huấn luyện kỳ ba của tân binh doanh, chính là thả dã ngoại, trong điều kiện chỉ vũ khí và vật tư đơn giản, đồng thời cho phép cựu binh tiêu diệt họ, xem ai thể sống sót đến cuối cùng.

Trong môi trường dã chiến, cùng với nguy cơ tiêu diệt luôn thường trực, càng thể kết quả huấn luyện của mỗi , cùng với khả năng ứng biến ngẫu nhiên chiến trường.

Vô cùng gian khổ, cũng vô cùng nguy hiểm.

Huấn luyện đặc biệt dã chiến như thế , chỉ mở cho nam binh, nữ binh cần tham gia.

Giang Mạch Miêu phục, họ đều là tân binh như , tại nam binh thể tham gia mà nữ binh .

Liên trưởng Cao tán thưởng tinh thần hiếu thắng của Giang Mạch Miêu, nhưng đây là đơn vị quân đội, sự sắp xếp của cấp là mệnh lệnh.

Cô hỏi Giang Mạch Miêu, “Giang Mạch Miêu, cô chỉ là một , thể đại diện cho tất cả nữ binh ? Cô cần phúc lợi , hỏi qua những khác cần ?”

Giang Mạch Miêu sững .

Cô chỉ nghĩ đến bản , điểm quả thật cô từng nghĩ tới.

Quân đội là một tập thể, cô thể hiếu thắng, nhưng thể ý thức tập thể.

 

 

 

 

 

Loading...