“Lâm Tuấn Thao gặp thì gặp ? Anh là cái thá gì? Ly hôn bao năm , giữa và chẳng còn quan hệ gì cả!”
Hai vợ chồng Lâm Quốc Bình ở cổng bệnh viện nán một hồi lâu mới chịu .
Một cố nhịn nước mắt, bệt xuống đất đập đùi gào ,
miệng ngừng kể khổ với qua đường rằng là con dâu vô lương tâm, như thể họ mới là nạn nhân.
sớm chuẩn kỹ.
chuyện với chú bảo vệ ở cổng bệnh viện.
Thế nên, chẳng cần mặt, chú tự lên tiếng giải thích với :
“Là cái ông mà năm t.a.i n.ạ.n thành thực vật , cái ông chồng ngoại tình còn bắt con dâu chăm sóc . Giờ tỉnh , tới đòi bám lấy bác sĩ Tống kìa!”
“Trời ơi, vô liêm sỉ thế ? Còn mặt mũi mà ?”
“Nếu là , chắc hổ mà c.h.ế.t mất, chỉ dám bắt nạt hiền thôi!”
Chú bảo vệ lắc đầu thở dài: “ đấy, vì bác sĩ Tống hiền quá nên mới bắt nạt đó!”
Hai vợ chồng nhanh chóng chịu nổi ánh của xung quanh, chui đầu bỏ mất.
Sau đó họ còn mấy , nhưng bảo vệ cản ngay ở cổng.
Còn thì sớm dọn nhà, họ địa chỉ mới nên chẳng thể tìm tới nữa.
Lần tiếp theo gặp Lâm Tuấn Thao, là tám tháng .
Anh xe lăn, gầy yếu nhưng thêm chút thịt, so với đỡ hơn một chút.
Dưới ánh lạnh nhạt của , dần đỏ mặt vì hổ, đôi mắt vẫn dán chặt : “Doanh Doanh…”
yên, mặt cảm xúc: “Có chuyện gì?”
Anh nhíu mày, giọng khổ sở: “Em nhất định dùng thái độ để chuyện với ?”
nhướng mày, ngạc nhiên: “Vậy nên dùng thái độ nào? bật mặt là giữ lịch sự đó.”
Lâm Tuấn Thao càng thêm hổ và giận dữ: “Dù chúng cũng từng là vợ chồng bao nhiêu năm, em thật sự tuyệt tình đến mức cắt đứt ?”
“Không , mà là .”
chỉnh lời : “Chúng ly hôn ba năm , Lâm Tuấn Thao, giờ chúng chỉ là vợ chồng cũ.”
“ ly hôn!”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, khom về phía , đôi mắt đỏ hoe chằm chằm : “Doanh Doanh, ly hôn.”
“Anh thì là ? Pháp luật công nhận , giữa chúng chẳng còn gì, bao nhiêu nữa?”
bắt đầu thấy khó chịu, mà Lâm Tuấn Thao càng kích động: “Không tính! Lúc đó đang hôn mê, ý thức, tòa nên xử ly hôn!”
“Anh ba năm luôn hỏng não ?”
nhạt: “ ly hôn vì thành thực vật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-thuc-vat-vut-cho-tieu-tam-ba-day-khong-them-cham-nua/5.html.]
“Là vì ngoại tình, trắng trợn nuôi bồ ở quê, con cũng một tuổi !”
Khuôn mặt hốc hác của hiện lên vẻ hổ lẫn oán hận, ánh mắt van nài.
“Anh sai , Doanh Doanh, là với em, nhưng thật sự bao giờ ly hôn, em tin !”
một lúc gật đầu: “Được, tin.”
Lâm Tuấn Thao sững , đôi mắt bừng sáng, đầy hy vọng, kích động :
“Giờ tỉnh , bác sĩ chỉ cần kiên trì phục hồi, nhất định thể trở bình thường!”
“Chúng đăng ký kết hôn nhé?”
“Nếu em thích trẻ con, đón nó về nuôi, nếu thích thì để bố chăm.”
“Anh em với bố từng mâu thuẫn, nhưng em yên tâm, sẽ để họ phiền em nữa.”
“Đừng đang xe lăn, thật thể vài bước , bác sĩ lâu nữa sẽ hồi phục !”
Anh bằng ánh mắt khẩn thiết, đầy mong đợi: “Chúng chọn ngày đăng ký nhé?”
mắt , đột nhiên bật .
Cười mãi dừng , mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Doanh Doanh?”
nghiêm túc hỏi: “Lâm Tuấn Thao, trong mắt , là một con ngu đúng ?”
Mặt cứng đờ: “Sao thế ? Tất nhiên là ! Doanh Doanh, em ?”
hỏi ngược: “Anh thật ?”
“Anh hốt một gã đàn ông ngoại tình, giờ còn xe lăn, tương lai chắc phục hồi , thế mà hiểu vì ?”
Khuôn mặt thoáng qua vẻ nhục nhã và phẫn uất, giọng nghẹn giữa kẽ răng:
“Doanh Doanh, em đừng khó như , dù chúng cũng bao nhiêu năm tình cảm…”
“Chỉ mấy câu mà chịu nổi? Vậy đừng mấy chuyện đáng khinh đó !”
lạnh mặt: “Đừng nhắc gì đến tình cảm năm xưa nữa, nếu thật sự trân trọng nó, ngoại tình và con riêng !”
“Đó là ngoài ý !”
Anh vội vàng giải thích: “Thật đấy, em tin , hôm đó bọn uống say…”
“Ý là uống say, nhận nhầm Hứa Nam Sương thành , nên mới đứa con đó?”
Anh gật đầu lia lịa: “Phải!”
“Anh nghĩ ngu ?”
lạnh: “Lâm Tuấn Thao, đừng quên là bác sĩ, đàn ông khi say rượu thì còn khả năng chuyện đó. Hơn nữa, dáng vẻ lúc say, chẳng lẽ còn ?”
Mặt trắng bệch, ánh mắt bắt đầu trốn tránh.