“Được thôi, cho là thật sự ‘say nên lỡ’, là bố tự ý giữ Hứa Nam Sương ở nhà, chăm sóc con riêng ,”
khinh thường , giọng lạnh băng, “thế còn chuyện cùng cô ân ái, mang đơn ly hôn tới tìm — cũng họ ép ?”
Anh câm nín.
“Ly hôn , dại nữa , cũng đừng xuất hiện mặt nữa.”
Nói xong, chẳng buồn nét mặt , lưng bỏ .
vốn đoán sẽ dễ gì buông tay, nhưng vẫn đ.á.n.h giá thấp độ dày mặt của .
Lần thứ hai tới, còn kéo cả vợ chồng Lâm Quốc Bình theo.
Không gì, mà hai từng khinh thường , nay cúi đầu rơi lệ kể lể khổ sở.
“Là của vợ chồng già , Doanh Doanh, là chúng hại con và con dâu bất hạnh!”
“Đừng trách Tuấn Thao, là chúng ép nó đến với Hứa Nam Sương, nó hiếu thảo nên mới chuyện với con.”
Có lẽ vì cuộc sống tuổi già quá khổ cực,
lẽ vì hổ khi cúi đầu con dâu cũ,
hoặc là con trai dạy dỗ cho thấm thía cảnh của ,
nên cặp vợ chồng già trông tiều tụy, chẳng còn chút kiêu ngạo ngày xưa.
thoáng ngẩn , tránh khỏi nhớ chuyện cũ.
là trẻ mồ côi, lúc đầu họ đồng ý cho Lâm Tuấn Thao cưới .
Trong mắt họ, cha , chẳng chỗ dựa, cho dù học vấn cao cũng chẳng xứng với con trai “quý tộc” nhà họ.
Khi đó, Lâm Tuấn Thao thật lòng yêu , vì mà cãi với cha .
Nên nhẫn nhịn, chịu đựng sự hà khắc của họ.
tưởng rằng chỉ cần cố gắng, họ sẽ dần chấp nhận .
— ngay cả khi chúng cưới, họ vẫn chướng mắt .
Lời móc mỉa thì thôi, mỗi về quê, sai bảo hết việc đến việc ,
như thể lấy con trai họ là để osin cho nhà họ .
hiền, nhưng để ai cũng nắn thì nắn.
Sau vài cãi với Dư Lệ Bình, chẳng còn theo Tuấn Thao về quê nữa.
Quan hệ tuy , nhưng vẫn giữ chút yên bề ngoài.
Cho đến năm thứ hai, m.a.n.g t.h.a.i sáu tháng, đường đón Tuấn Thao buổi tiệc xã giao, xe điện tông ngã.
Đứa bé là con trai, thành hình. Khi rời khỏi cơ thể , suýt chút nữa cướp luôn nửa mạng theo.
Vì cái thai mất , và vì thể sinh con nữa, vợ chồng họ nhiều đòi Tuấn Thao ly hôn với .
Khi đó tuyệt vọng, cũng từng ý ly hôn, nhưng Tuấn Thao chịu.
“Không ly hôn, chúng ly hôn.”
“Là của , xin em, Doanh Doanh, thể bỏ em lúc ?”
“Tha thứ cho ,”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-thuc-vat-vut-cho-tieu-tam-ba-day-khong-them-cham-nua/6.html.]
ôm nức nở, “chúng hứa sẽ bên cả đời, em buông tay.”
ai ngờ, chỉ nửa năm câu , leo lên giường với Hứa Nam Sương.
rút khỏi hồi ức kiếp , gương mặt tiều tụy của hai vợ chồng già.
“Anh đổ hết cho cha , nghĩ là sạch sẽ vô tội ?”
lạnh giọng sang Lâm Tuấn Thao: “Họ ép đến với Hứa Nam Sương, chẳng lẽ còn ép cả chuyện cứng lên ?”
“Cùng lắm thì thể là của , nếu , trời sập cũng chẳng ai ép nổi!”
“Doanh Doanh…”
Anh điều khiển xe lăn, định tiến gần.
lập tức lùi về , quát: “Lâm Tuấn Thao!”
“ rõ , ly hôn là ly hôn, giữa chúng hết sạch !”
“Nếu thực sự còn nhớ tình xưa, thì hãy điều mà đừng quấy rầy nữa.”
nén giận, giọng run run: “Đừng để hận thêm nữa.”
Anh ngẩn , còn lưng bỏ một ngoái .
Vừa vài bước, vẫn tiếng lẩm bẩm phía : “Không… nên như … thể như thế …”
Rồi là tiếng gào mắng cha : “Đều tại hai ! Tất cả tại hai !”
“Nếu hai thuê hộ lý tồi, nếu bán siêu thị , tiền mua t.h.u.ố.c cho , thành thế !”
“ bây giờ chỉ là một phế nhân…”
Tiếng tuyệt vọng của rơi tai , chẳng khác nào bản nhạc du dương nhất trần đời.
bước , lòng nhẹ như gió.
Ngay từ đầu gặp , thấy gì đó đúng.
Nếu là Lâm Tuấn Thao của đời , dù hành hạ ba năm thực vật, dù ly hôn, cũng bao giờ oán hận cha như .
Dù họ cũng là cha ruột , mà vốn là hiếu thảo.
nếu là Lâm Tuấn Thao của kiếp thì khác.
Kiếp , tận tâm chăm sóc, hồi phục .
Siêu thị nhà họ vẫn hoạt động bình thường, cha vẫn sống sung túc cùng cháu trai.
Còn đời , giao cho hộ lý tồi, chịu đủ khổ cực.
Dù tỉnh sớm hơn nửa năm, quá trình hồi phục vẫn thua xa kiếp .
Không chỉ , siêu thị mất, tiền tiết kiệm hết, cha vì chạy chữa cho mà còn mang nợ nần.
Sự khác biệt quá lớn, bảo sụp đổ.
Chưa kể đến Hứa Nam Sương.
Nghe tin tỉnh, cô chỉ tới thăm đúng một .
Rồi từ đó biến mất, ngay cả con cũng thèm quan tâm.
Giờ cô sống sung túc, một kẻ tàn phế?