Hơn nữa, với phận và điều kiện hiện giờ của , cô khinh còn chẳng kịp.
Thế thì ?
Kiếp hai yêu sâu đậm như , nỡ để họ chia lìa?
Thế là dò hỏi phận “kim chủ” hiện tại của Hứa Nam Sương, tìm cách báo cho chính thất của ông .
Chưa đầy nửa tháng, Hứa Nam Sương chính thất đá khỏi nhà, mất cả tiền lẫn nhà, lôi thôi trở tìm Lâm Tuấn Thao.
Cô trắng tay, nơi nương tựa, đành về ở nhờ nhà họ Lâm, há miệng chờ nuôi.
Vợ chồng Lâm Quốc Bình dĩ nhiên chịu nổi, nhưng cũng chẳng thể gì,
vì trong tay cô nắm con bài lớn nhất — Lâm Gia Thụy, đứa con trai khả năng là con ruột duy nhất của Lâm Tuấn Thao.
Ép khác bằng “hoàng tử”, khiến họ dù ghét cũng nuốt giận mà chịu đựng.
Sau đó, Lâm Tuấn Thao tìm .
Có lẽ nhận điều gì đó — vì khi “tái sinh”, thứ khác hẳn kiếp ?
“Em cũng… trọng sinh đúng ?”
Lâm Tuấn Thao hạ giọng, ánh mắt dán chặt : “Là với em, Doanh Doanh, tất cả đều do con tiện nhân Hứa Nam Sương lừa !”
“Em tin , từ lúc em rời , cũng sống yên , con tiện nhân đó sớm ngoại tình, cũng nó giấu trong bóng tối…”
Gương mặt vặn vẹo đáng sợ, tràn đầy căm hận với Hứa Nam Sương.
Lúc mới , kiếp khi c.h.ế.t, cũng chẳng sống bao lâu.
Anh và Hứa Nam Sương dựng hiện trường thành t.a.i n.ạ.n ngã lầu, nhưng trong lúc cảnh sát điều tra, phát hiện Hứa Nam Sương sớm cắm sừng .
Cô thậm chí còn bàn bạc với gã tình nhân xem nên báo cảnh sát tố cáo g.i.ế.c .
Lâm Tuấn Thao nổi giận, xông đ.á.n.h với tình của Hứa Nam Sương, đập gạt tàn đầu.
C.h.ế.t ngay tại chỗ.
Anh kể đầy oán hận, còn thì mà lòng như nở hoa: “Đáng đời!”
Khuôn mặt Lâm Tuấn Thao cứng , nhưng nhanh bắt đầu tỏ vẻ ăn năn.
“Là của , là …”
Thấy cau mày tỏ vẻ khó chịu, cuối cùng cũng thẳng vấn đề: “Không thể tái hôn thì… em thể cho vay ít tiền ?”
“Anh như thế , nhà cũng chẳng còn nguồn thu nhập nào…”
“Lâm Tuấn Thao, cho rõ, đang mặt là vợ cũ tự tay đẩy ngã từ tầng bốn xuống c.h.ế.t thảm.”
ngắt lời , thẳng mắt : “ thánh mẫu đến mức nào, mới thể cho tiền kẻ thù g.i.ế.c ?”
“Nhìn thấy nghèo khổ thê t.h.ả.m thế , thể vui mừng hơn nữa.”
Gương mặt giả tạo của Lâm Tuấn Thao vỡ vụn, hai mắt đỏ ngầu, gào lên với : “Tống Doanh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-thuc-vat-vut-cho-tieu-tam-ba-day-khong-them-cham-nua/7.html.]
“Anh là với em, nhưng giờ thành thế , em vẫn thấy đủ ? Em nhất định ép đến c.h.ế.t mới hài lòng ?”
“Vậy thì ?”
lạnh lùng khẩy: “So với những gì với ở kiếp , những gì bây giờ tính là gì chứ?”
Mặt Lâm Tuấn Thao giật giật, hai mắt đỏ ngầu: “Chẳng lẽ em sợ công khai chuyện trọng sinh ?”
“Anh sẽ với tất cả rằng biến thành như đều là do em sắp đặt, là âm mưu từ . Em cho tiền, thì sẽ bám lấy em mãi!”
“Cứ .”
từ xuống đ.á.n.h giá , ánh mắt khinh miệt: “Xem xem tin , tin .”
Mặt Lâm Tuấn Thao đỏ bừng vì nhục nhã, nổi một lời.
Không bàn đến chuyện quá khứ giữa và , chỉ đến hiện tại.
Một kẻ tỉnh dậy ba năm thực vật, tâm thần định.
Một bác sĩ trẻ tương lai rộng mở.
Đến đứa ngốc cũng nên tin ai.
“Còn về chuyện sẽ bám lấy mãi…”
cúi , thẳng mắt : “ c.h.ế.t một , nghĩ còn sợ ?”
“Hơn nữa, chỉ một , còn thì cha già, con nhỏ.”
“Lâm Tuấn Thao, ông trời mắt, tất cả những gì đang chịu, đều là báo ứng xứng đáng.”
Đồng tử đỏ ngầu của Lâm Tuấn Thao co rút dữ dội, run rẩy.
Anh thốt lời nào.
chẳng lo Lâm Tuấn Thao sẽ thật sự công bố chuyện trọng sinh.
Không đến chuyện ai tin , dù chuyện đó gây chú ý, thì thoát ?
sợ dây dưa, nhưng thực sự quá chán ngán nhà họ Lâm .
lúc bệnh viện một chương trình tu nghiệp tại Đế Đô, nộp đơn và duyệt, nhanh chóng bắt chuyến bay đến đó.
Từ đó, hiếm khi còn tin tức gì về Lâm Tuấn Thao.
Công việc bận rộn, cuộc sống tuy bình dị nhưng hạnh phúc, còn thời gian để lãng phí cho những kẻ xứng đáng.
Sau , Lâm Tuấn Thao tự sát.
c.h.ế.t, chỉ thành tàn tật, tỉnh táo mà sống trong đau khổ.
Hứa Nam Sương từng bỏ một , nửa năm , nhưng mặt hủy, tính tình càng lúc càng cục cằn.
Vợ chồng Lâm Quốc Bình nuôi một đứa cháu, chăm một đứa con trai tàn phế, còn lo cho cô con dâu ăn bám, cuộc sống khốn đốn vô cùng.
chuyện đó thì liên quan gì đến ?
Dù thì, sớm thoát khỏi bóng tối quá khứ, và bắt đầu một cuộc sống mới .
– Hoàn –