Anh còn câu đó khỏi miệng thì bác Tôn - cảm nhận bầu khí đang căng như giây đàn, ngập tràn mùi thuốc s.ú.n.g giữa hai họ, khi hâm đồ ăn xong ông bưng ngay ngắt lời hai : “Cậu chủ, thể ăn cơm .”
“…”
Nhìn bàn đồ ăn bưng lên, Lương Tây Kinh hờ hững : “Bác Tôn vất vả .”
Bác Tôn : "Cậu khách sáo quá."
Ông dấu hiệu sang phía bên cạnh: “Mấy món đều do ông cụ bảo đầu bếp đó.”
Vừa thấy câu đó, Lương Tây Kinh về phía ở hướng đối diện: “Cháu thể ăn cơm ?”
Lương Hanh nhíu mày, ông dậy rời .
Bây giờ ông thấy Lương Tây Kinh chút nào, ông sợ sẽ tức c.h.ế.t mất.
Sau khi Lương Hanh bỏ , Lương Tây Kinh ăn xong bữa cơm một một cách yên tĩnh.
Nhà cũ lớn, cũng quá yên tĩnh. Anh thích nơi lắm.
Lương Tây Kinh đang ăn thì nghĩ đến Thi Hảo.
Tuy nhà của Thi Hảo khá nhỏ nhưng cô trang trí ấm cúng. Mỗi , đều sẽ cảm giác như về nhà.
Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh cong khóe môi.
-
Ở bên , Thi Hảo tắm xong nhận tin nhắn mà bạn trai gửi đến.
Lương Tây Kinh: [Em ngủ ?]
Thi Hảo: [Em vẫn ngủ, ngủ ?]
Lương Tây Kinh: [Anh mới ăn xong, đang dạo ngoài sân.]
Thi Hảo chằm chằm điện thoại, nhịn bèn hỏi: [Chủ tịch ?]
Lương Tây Kinh ăn ngay thật: [Ông về phòng nghỉ ngơi .]
Anh là ông chọc giận.
Lúc Lương Tây Kinh ăn cơm là ông cụ bỏ . Đợi đến lúc ăn xong chuẩn tìm ông tâm sự thì bác Tôn với là ông cụ uống thuốc và ngủ .
Lương Tây Kinh đây là cái cớ mà ông từ chối chuyện với nhưng cũng miễn cưỡng nữa.
Ông nội cứ khăng khăng theo ý nguyên nhân của ông. Anh thể thuyết phục ông đổi quan điểm trong một thời gian ngắn như thế , vì thế chỉ thể từ từ thôi.
Sau khi trò chuyện với Thi Hảo một hồi, Lương Tây Kinh dạo trong sân cho tiêu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-114.html.]
Đi bộ một lúc, Lương Tây Kinh đụng chó hoang ở cổng thật.
Lương Tây Kinh nhướng mày, và con ch.ó hoang ở bên ngoài qua cánh cửa sắt lâu. Khi chuẩn về phòng hỏi bác Tôn gì để cho chó hoang ăn thì chú ý đồ ăn cho chó đặt ở trong góc sân.
Sau một lúc lâu, bác Tôn bước từ trong nhà. Ông cho con ch.ó hoang ăn mới với Lương Tây Kinh rằng ông cụ gặp nó trong lúc dạo.
Ông dị ứng với lông chó nên thể nuôi nó.
Bởi , ông mới bảo bác Tôn để sẵn thức ăn cho chó, hôm nào gặp nó thì cho ăn. Cho ăn riết nên con ch.ó tập thành thói quen, ngày nào cũng với sân điểm danh mặt.
…
Nghe bác Tôn xong, Lương Tây Kinh cụp lông mi xuống. Anh chằm chằm con ch.ó hoang đang ăn cơm điên cuồng.
“Cháu .” Anh đáp , hỏi bác Tôn: “Nó là chó hoang thật ?"
Bác Tôn gật đầu: “ hỏi .”
Bảo vệ cũng từng đuổi con ch.ó hoang thế nhưng đuổi nó tới.
Mấy ở xung quanh khu nhà cũ của nhà họ Lương đều là giàu , bình thường đều trông vẻ khó gần nhưng chỉ cần chó hoang đừng đến gần trêu chọc họ thì họ cũng đến mức đuổi cùng g.i.ế.c tận một con ch.ó hoang gì.
Huống chi trông nó cũng chẳng bất kỳ sức tấn công nào.
Sau khi hiểu rõ tình huống của con ch.ó hoang, Lương Tây Kinh đang chuẩn quen với nó thì con ch.ó ăn xong bỏ , đến một ánh mắt thừa thãi cũng thèm lấy một cái.
Lương Tây Kinh thất vọng tràn trề. Anh con ch.ó vẫy cái đuôi xa mới chịu rút ánh . Anh dặn dò bác Tôn một vài chuyện cần chú ý đó trở về phòng nghỉ ngơi.
-
Điều bất lợi khi Lương Tây Kinh ở nhà cũ là ngày hôm cần dậy sớm để đến công ty.
Lương Tây Kinh thói quen dậy sớm nhưng hết cách với việc ùn tắc giao thông ở thành phố Giang.
Cả một đoạn đường kẹt xe, Lương Tây Kinh tới công ty lúc chín giờ.
Khi đến là Thi Hảo bận bịu xong đống công việc gấp rút .
Lúc Lương Tây Kinh ngang qua vị trí việc của Thi Hảo, cô phát hiện tới, hai .
Mấy ngày nay sự tương tác của hai cũng chỉ mỗi cái .
Cuộc đấu thầu ở thành phố Bình thất bại, Lương Tây Kinh trở nên bận hơn nhiều.
Thi Hảo cũng như thế.
Hai ngày đó, nhóm bọn họ đều bận đến mức chân chạm đất.
Lương Tây Kinh bận rộn về những kế hoạch thu mua khác.
Đợi đến lúc xử lý xong xuôi việc đấy là đến cuối tuần.