Thi Hảo ăn thử hai miếng đưa đánh giá cũng tệ lắm.
Hứa Thực lập tức động lực: "Cô còn ăn gì nữa ? Gọi thoải mái ?”
Thi Hảo một lượt, ăn thịt.
Lời cô đến bên môi, thấy Lương Tây Kinh cúi cầm lấy hai xiên thịt thăn .
Thi Hảo còn kịp câu nào thì Lương Tây Kinh nghiêng đầu hỏi cô: "Em ăn cánh gà ?”
“... Muốn.” Thi Hảo chớp mắt.
Lương Tây Kinh: “Thịt bò thì ?”
Thi Hảo: “Cũng .”
Lương Tây Kinh hỏi cô từng món một cấm lấy thứ cô , đến bên cạnh Hứa Thực.
Hứa Thực nhận , liếc Ôn Ỷ, nhỏ giọng: “Hình như là bóng đèn.”
Ôn Ỷ: “Không hình như .”
Cả hai bọn họ đều là bóng đèn.
Tiếng chuyện của hai nhỏ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh thấy rõ ràng. hai giải thích gì nhiều, đôi lúc nhiều khiến cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Huống hồ Ôn Ỷ và Hứa Thực tình trạng hiện giờ của mối quan hệ của hai .
Không chú ý đến lời bàn tán của hai họ, Lương Tây Kinh đặt những thứ Thi Hảo chọn lên vỉ nướng thịt, nướng cho cô.
Nhìn động tác thành thạo của , Thi Hảo thấy kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Lương Tây Kinh là loại sẽ những việc như .
Lương Tây Kinh như cô đang nghĩ gì, thản nhiên : "Anh chút chút.”
Mấy buổi họp mặt thường hoạt động nướng BBQ, thỉnh thoảng Lương Tây Kinh cũng tham gia. đa phần là cần tự đụng tay .
Thi Hảo hiểu.
Cô rũ mắt, tầm mắt vô thức dừng tay . Lương Tây Kinh đôi tay , ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Dưới ánh đèn quá sáng, làn da mu bàn tay trắng nõn khiến nỡ dời tầm mắt.
Bình tĩnh một lúc, mặt Thi Hảo xuất hiện một xiên thịt bò.
Lương Tây Kinh: “Em ăn thử xem.”
Thi Hảo đưa tay nhận lấy, đó cắn một miếng trong cái chăm chú của .
“Hương vị thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo cố gắng nuốt miếng thịt bò xuống, ăn ngay thật: "... Nướng kỹ quá, khó nhai.”
Lương Tây Kinh: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-177.html.]
Không ai gì một lúc, Thi Hảo biểu cảm bối rối của , bỗng dưng tâm trạng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cô chằm chằm thịt nướng còn trong tay , đề nghị: "Để cho .”
Vốn dĩ Lương Tây Kinh định từ chối thì một câu của Thi Hảo chặn .
“Tổng giám đốc Lương, đừng lãng phí đồ ăn.”
“...”
Cuối cùng, bộ thịt nướng Lương Tây Kinh nuốt xuống bụng đều do Thi Hảo nướng.
Thỉnh thoảng Ôn Ỷ đến ăn ké một hai xiên, đều sẽ nhận cái chằm chằm đầy c.h.ế.t chóc của Lương Tây Kinh.
Ham chiếm hữu của còn lớn hơn tưởng nhiều.
Tiệc nướng kết thúc, đám ghế gấp nghỉ ngơi, ngắm ngắm ánh trăng.
Không khí ở vùng ngoại ô trong lành, ban đêm cũng hơn trong nội thành nhiều.
Bên cạnh Thi Hảo là Lương Tây Kinh, một bên khác là Ôn Ỷ.
Cô giữa hai , đột nhiên tâm tư cô trở nên tĩnh lặng.
Gió to.
Khi Thi Hảo mới cảm thấy lạnh thì một cái chăn mang theo thở mát lạnh khoác lên vai cô. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô ngước mắt, dậy rời vòng về đây từ lúc nào.
“Cảm ơn.” Thi Hảo .
Lương Tây Kinh liếc cô, gì đấy, tiếng chuông điện thoại của vang lên : "Anh điện thoại.”
Nhìn bóng dáng thẳng tắp của Lương Tây Kinh xa, Thi Hảo thẫn thờ.
Cái chăn vai bao bọc lấy cô, khiến cơ thể cô dần trở nên ấm áp. Khoảnh khắc Thi Hảo phát hiện cô nhớ thở ấm áp hơn những gì cô nghĩ nhiều.
Trong lúc cô nghĩ ngợi, một bóng mặt cô.
Thi Hảo ngước mắt, cô gái nãy chào hỏi với Lương Tây Kinh tươi với cô: “Chào chị, em tên là Đinh Niệm Chân.”
“... Xin chào.” Thi Hảo trả lời.
Đinh Niệm Chân rũ mắt cô, chỉ vị trí bên cạnh: "Em thể đây ?”
Thi Hảo: “Em cứ .”
Lương Tây Kinh nhận điện thoại, Đinh Niệm Chân là bạn của Hứa Thực, cô lý do gì để từ chối.
Đinh Niệm Chân ừ một tiếng, xuống luôn.
Sau khi xuống, cô nghiêng đầu chằm chằm Thi Hảo, trong ánh mắt đầy sự đánh giá. cách đánh giá của cô hề khiến Thi Hảo cảm thấy thoải mái.
Bởi , cô gì.