"Không ạ." Thi Hảo đè những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng xuống ngước mắt lên ông: "Các đồng nghiệp đều thiện với cháu."
Lương Hanh chậm rãi thở một : "Vậy ông nội Lương yên tâm ."
Thi Hảo ngừng một lát mở miệng : "Chủ tịch, hôm nay cháu hẹn ngài ngoài là chính thức với ngài một lời xin ."
Lương Hanh rõ nhưng vẫn hỏi: "Cháu xin chuyện gì?"
Thi Hảo thẳng khuôn mặt uy nghiêm của ông, hít một thật sâu mới trả lời: "Xin ngài, cháu ngài thất vọng ."
Lương Hanh nhẹ: "Thi Hảo, chuyện cháu cũng mà. Ông nội Lương mấy trẻ tuổi các cháu nhiều lúc kích động theo cảm tính, thế nên ông để trong lòng ."
"Không ạ." Thi Hảo ông tỉnh táo : "Thưa ngài, việc chúng cháu đến bên là kích động nhất thời."
Nghe cô , nụ mặt Lương Hanh nhạt dần : "Không là kích động nhất thời ư?"
Thi Hảo: "Vâng, chúng cháu do kích động nhất thời."
Cô thừa nhận: "Cháu thích Lương Tây Kinh. Cho dù là tổng giám đốc của tập đoàn LươngtThị thì cháu vẫn thích ."
Lương Hanh với vẻ ý tứ hàm súc: "Thi Hảo, cái giả thiết trụ nổi ở chỗ ông nội Lương ."
Bởi vì Lương Tây Kinh là tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị, là thừa kế duy nhất của tập đoàn.
Thi Hảo tự lời mâu thuẫn, chỉ là...
Cô Lương Hanh: "Cháu là cháu trai ngài, là cấp của cháu. Mấy phận thể nào xoá bỏ ."
Thi Hảo thích Lương Tây Kinh chỉ bởi vì là Lương Tây Kinh thôi.
Cô nếu để Lương Hanh thấy những lời , ông sẽ cho rằng cô quá ngây thơ.
dù ngây thơ thì cô cũng bày tỏ rõ ràng cho Lương Hanh . Còn việc ông tin thì đó là việc của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-188.html.]
Lương Hanh gì.
Thi Hảo siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m để lấy can đảm tiếp tục: "Chủ tịch, cháu phận của cháu và Lương Tây Kinh sự chênh lệch lớn. Hai chúng cháu lớn lên trong hai cảnh khác . Dù bây giờ ở bên hoà thuận thì tương lai cũng chắc sẽ thể như thế mãi. Sự lo lắng của ngài cũng là vấn đề mà chúng cháu tính đến."
Cô dừng một chút tiếp tục chân thành : " rốt cuộc tương lai như thế nào vẫn là một ẩn mà."
Chưa chắc cô và Lương Tây Kinh thể một cái kết .
Lương Hanh hiểu ý của cô.
Ông im lặng hồi lâu Thi Hảo với vẻ mặt nghiêm túc: "Hôm nay cháu hẹn ông nội Lương đây là thuyết phục ông đồng ý cho hai cháu tiếp tục ở bên ?"
Thi Hảo: "Cháu nhưng cháu chắc chắn."
Thi Hảo mím môi khẽ: "Cũng giống , cháu rõ rằng cháu tư cách đây với ngài những lời . Nếu ngài thì cháu của bây giờ . Hẳn là cháu nên tri ân báo đáp chứ một chuyện khiến ngài tức giận như bây giờ."
Lương Hanh chỉ gì.
Thi Hảo hít một thật sâu thẳng thắn trình bày: " cháu suy nghĩ suốt mấy tháng nay và vẫn cảm thấy hẹn ngài chuyện một . Dù kết quả như thế nào thì ít nhất cháu cũng cố gắng đấu tranh."
Như dù Lương Hanh đồng ý thì ít nhất cô cũng sẽ còn quá tiếc nuối nữa.
Lương Hanh lẳng lặng ngắm cô một hồi lâu đột nhiên hỏi bất ngờ: "Thi Hảo, cháu thích cái gì ở Tây Kinh?"
Thi Hảo ngẩn đó cẩn thận suy nghĩ một chút: "Cháu cũng nữa."
Lương Hanh ngạc nhiên: "Hả?"
Thi Hảo thật thà: "Lương Tây Kinh nhiều điểm thu hút cháu. Chỉ là nếu kể những thứ nhỏ nhặt thì vẻ như gì đặc biệt." Cô về phía Lương Hanh sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Cháu nghĩ là cháu thích dáng vẻ thích cháu."
Lương Hanh sững sờ: "Thi Hảo, cháu cháu đang cái gì ?"
"Cháu ạ." Cô cũng những lời ngứa đòn, thậm chí là quá đáng.
việc cô thích Lương Tây Kinh là thật, thích dáng vẻ thích cô cũng là thật.