Lương Tây Kinh dở dở , vui vẻ phối hợp với cô: "Được, em còn chơi cái gì nữa? Chúng xem một lát?"
Thi Hảo gật đầu.
Bôi sơ qua kem chống nắng xong hai ăn linh tinh vài thứ mới hòa dòng nữa.
Không cần xếp hàng nên hai tiết kiệm ít thời gian.
Buổi chiều Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngắm xong diễu hành xe hoa thì mới lưu luyến rời thu dọn đồ đạc chuẩn trở về thành phố Giang.
Ra về một ngày rưỡi ở Disneyland, Thi Hảo cảm giác như mơ một giấc.
Thấy cô , Lương Tây Kinh phản bác: "Không là mơ."
Thi Hảo mỉm , nghiêng đầu sang : "Em ."
Cô đầu tòa lâu đài ở phía xa, khỏi cảm khái: "Trước em vẫn là tới Disneyland sẽ cưỡng mà sinh cảm giác là một nàng công chúa, khi em vẫn cảm thấy lời quá."
Tới khi đến đây , hôm qua lúc cô chơi ở vòng ngựa gỗ và chụp ảnh lâu đài cô cũng đột nhiên sinh cảm giác tự luyến cảm thấy hình như thật sự là một nàng công chúa nhỏ.
Lương Tây Kinh rũ mắt: "Em vốn là một nàng công chúa."
Thi Hảo ánh mắt chuyên tâm của và nhoẻn miệng : "Em ."
Lương Tây Kinh: "Em ."
Anh nhẹ nhàng : "Trong lòng em vĩnh viễn là công chúa."
Ở bên Lương Tây Kinh, Thi Hảo thể vĩnh viễn một nàng công chúa nhỏ."
Thi Hảo bật lời của , cô nhướng mày lên: "Thật ?"
Lương Tây Kinh: "Ừ."
Thi Hảo "ồ" một tiếng đảo mắt, vui vẻ : "Vậy công chúa thể đưa cho một yêu cầu ?"
Lương Tây Kinh: "Yêu cầu gì?"
Thi Hảo chỉ chỉ cửa hàng bên cạnh: "Có thể dừng bên đường một lúc , em ăn bánh bao áp chảo."
"..."
Ăn xong bánh bao áp chảo hai nữa xuất phát.
Trên đường xe cộ đông đúc, Thi Hảo vốn định phiên đổi lái với Lương Tây Kinh nhưng Lương Tây Kinh từ chối.
Cuối cùng cô chỉ thể thoải mái hai việc là trò chuyện với và ngủ.
Đêm hôm qua giày vò tới khuya khoắt, dù cho hôm nay dậy muộn nhưng cũng chơi bời đời cả buổi nên Thi Hảo mệt lả .
Lương Tây Kinh thấy tiếng hít thở đều đều của cô thì bất giác mỉm , tắt nhạc trong xe để Thi Hảo thể ngủ thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-224.html.]
Lúc Thi Hảo tỉnh dậy thì họ khỏi đường cao tốc.
Nhìn thấy khung cảnh đường phố hai bên đường, Thi Hảo chậm rãi chớp mắt, đầu sang bên cạnh đặt một câu hỏi rõ đáp án: "... Anh đưa em về nhà ?"
Bây giờ là buổi tối. Vì là cuối tuần nên xe cộ đường phố thành phố Giang vẫn khá nhiều, cũng ít đang tản bộ vỉa hè.
Đèn phía đang đỏ, Lương Tây Kinh đạp phanh xe sang cô, thản nhiên : "Em ở biệt thự là ở chỗ hiện giờ?"
"?"
Thi Hảo mơ màng mất một lúc mới hiểu ý .
"Chúng mới ở bên mà sống chung như thì lắm nhỉ?" Cô cố ý che giấu ý trong mắt, cố ý trêu : "Chúng thế là tiến triển nhanh quá ?"
Lương Tây Kinh nhướng cao hàng mày, hỏi đúng trọng điểm: "Nhanh ?"
" ." Thi Hảo nhịn nhắc nhở : "Chúng mới ở chỉ ở bên từ hôm qua thôi."
Lương Tây Kinh cô thì lườm cô một cái, phủ nhận kết luận của cô: "Không ."
Ở trong lòng thì hai ở bên hai năm , từ đó tới giờ từng xa rời .
Thi Hảo hiểu ý tứ của , cố ý chậm rãi ngân dài một tiếng "ồ".
Lương Tây Kinh vẻ ý lắm: "Ồ là ý gì?"
Thi Hảo lườm : "Nếu như em là bây giờ ai về nhà nấy thì đồng ý ?"
Lương Tây Kinh trả lời chẳng hề do dự: "Không."
"..."
Thi Hảo nghẹn họng, lườm một cái: "Vậy còn hỏi ý kiến em gì."
Lương Tây Kinh: "Nếu em sống ở biệt thự thì bây giờ chúng cùng sống ở biệt thự. Còn nếu em ở chỗ hiện giờ thì chuyển tới."
Đây là các lựa chọn dành cho cô.
Nói thật lòng thì Thi Hảo cảm thấy tự dưng mà Lương Tây Kinh gọi là gian thương.
Đây mà là lựa chọn á?
Anh thế rõ ràng là vốn chẳng hề cho cô lựa chọn.
Cũng may Thi Hảo cũng kiểu so đo tính toán thiệt hơn.
Cô cũng lưỡng lự quá lâu, chọn luôn biệt thự.
Lương Tây Kinh: "Được."
Thi Hảo ngước mắt lên liếc : "Có tính toán xong xuôi từ ?"