Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-02-12 12:32:50
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay, lâu Thi Hảo một giấc ngủ ngon lành.

 

Điều khiến cô ngạc nhiên là ngày hôm khi cô tỉnh dậy, Lương Tây Kinh vẫn còn dậy.

 

Thấy bên cạnh vẫn còn nhắm mắt ngủ say, Thi Hảo vô thức thời gian.

 

Đã chín giờ nhưng Lương Tây Kinh vẫn thức dậy.

 

Thi Hảo kinh ngạc, cô mượn ánh sáng xuyên qua từ khe hở cửa sổ để quan sát .

 

Nếu ngoài chuyện ý , gần đây Lương Tây Kinh luôn ngủ ngon giấc. Quầng thâm mí mắt chút rõ ràng, cũng mệt mỏi hơn so với thường ngày.

 

Thi Hảo chằm chằm, khỏi nghĩ mấy ngày gần đây ngủ đủ năm, sáu tiếng?

 

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện “hoang đường” mà hai tối hôm qua, trong lòng chút hối hận.

 

Sớm như thì cô nên để mặc cho Lương Tây Kinh tùy ý càn.

 

Thi Hảo đang , đột nhiên bên cạnh bất ngờ mở mắt .

 

Ánh mắt hai giao .

 

Vài giây Lương Tây Kinh mới từ từ tỉnh táo : “Sao em dậy ?”

 

Giọng khàn khàn của khi mới tỉnh dậy chút gợi cảm.

 

Thi Hảo chớp chớp mắt, cô giơ điện thoại lên chỉ mặt : “Tổng giám đốc Lương, chín giờ đó.”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Thi Hảo vô cùng hứng thú quan sát biểu cảm đờ đẫn của , cô nhíu lông mày : “Đây là đầu em thấy ngủ dậy muộn như .” 

 

Kinh ngạc trong chốc lát, Lương Tây Kinh mới định thần .

 

Anh khôi phục vẻ mặt thường ngày, đó duỗi cánh tay dài , kéo Thi Hảo trong lòng, thấp giọng : “Anh mệt.”

 

Thi Hảo hiếm khi thấy như , cô ậm ừ ngoan ngoãn trong lòng : “Có là ở bên đó ngủ đủ giấc ?”

 

Lương Tây Kinh: “Anh ngủ.”

 

Chỉ là quả thực ngủ đủ giấc thôi.

 

Chuyện mà Lương Tây Kinh giải quyết, đơn giản chỉ là chuyện bệnh tật và phẫu thuật của Lương Tự Minh, mà còn là một mớ hỗn độn mà để .

 

Nửa tháng nay, dùng cụm từ ‘chân chạm đất’ để hình dung sự bận rộn của Lương Tây Kinh là chính xác nhất.

 

những chuyện cho Thi Hảo, tránh khiến cô suy nghĩ đau lòng.

 

Nghe thấy Lương Tây Kinh đầu , Thi Hảo rầu rĩ ‘ồ’ một tiếng: “Vậy ngủ thêm một lát nữa ?”

 

chắc chắn là Lương Tây Kinh mệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-250.html.]

Lương Tây Kinh xoa xoa đầu của cô: “Em còn ngủ ?”

 

Thi Hảo: “Em thế nào cũng .”

 

Cuối cùng hai lười biếng giường nửa tiếng nữa mới miễn cưỡng dậy.

 

Sau khi rửa mặt xong, Lương Tây Kinh gọi điện thoại cho Lương Hanh, sơ qua về tình hình bên của Lương Tự Minh.

 

Cúp điện thoại, hai quyết định ăn sáng.

 

Nhiệt độ ngoài trời chợt giảm xuống, ăn xong bữa sáng Thi Hảo còn suy nghĩ đến việc ngoài nữa.

 

Chỉ là lâu Lương Tây Kinh đến công ty, nên đến đó một chuyến.

 

Nghe thấy đến công ty. Thi Hảo chậm rãi chớp mắt: “Lương Tây Kinh.”

 

Lương Tây Kinh cô: “Sao thế?”

 

Thi Hảo uyển chuyển : “Hôm nay là thứ bảy ?”

 

Lương Tây Kinh : “Em ?”

 

Thi Hảo ‘ồ’ một tiếng, cô theo dậy từ ghế sô pha, đó chắp tay ở lưng : “Anh đến công ty cần thư ký ?”

 

“...”

 

Lương Tây Kinh lập tức hiểu ý của cô.

 

Anh rũ mi mắt chằm chằm cô, giọng dịu dàng : “Thư ký Thi, cuối tuần em đồng ý tăng ca một ngày ?”

 

Thi Hảo liếc một cái, vẻ kiêu căng: “Còn xem tổng giám đốc Lương sẽ trả bao nhiêu tiền tăng ca nữa.”

 

Lương Tây Kinh vẫn còn đang : “Sẽ hài lòng túi tiền của em.”

 

“Thật ?” Hai mắt Thi Hảo sáng lên: “Em thể nhận gấp đôi tiền lương đây ?”

 

Lương Tây Kinh Thi Hảo là một ham tiền, bất đắc dĩ gật đầu: “Có thể.”

 

Anh nhéo lòng bàn tay cô, giọng trầm trầm: “Em một bộ đồ dày hơn một chút .”

 

Thi Hảo “ừ” một tiếng: “Anh đợi em một lát.”

 

Đợi Thi Hảo xong quần áo, hai cùng ngoài, đến công ty tăng ca.

 

 

Vì là thứ bảy nên công ty chỉ đồng nghiệp của phòng nghiên cứu và phát triển ở tăng ca.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc, chạm mặt mấy đồng nghiệp .

 

Đến văn phòng, Thi Hảo luôn nhớ kỹ trách nhiệm công việc của , cô hỏi dò Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương uống cà phê ?”

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Có.”

Loading...