Tiêu Bạch Hủy tính cách hung dữ, vì là họa sĩ nên trông bà đầy vẻ nghệ thuật. Lần đầu gặp mặt, Thi Hảo cảm thấy bà thuộc kiểu dính "khói lửa của cuộc sống phàm trần", cô còn cảm thấy là bà là dễ thể hiện cảm xúc trong lòng.
Thực tế cũng như .
Khi Tiêu Bạch Hủy chuyện với Lương Tây Kinh, giọng điệu bà nhẹ nhàng, biểu cảm cũng lạnh nhạt. Cả quá trình chuyện, bà hề bày tỏ cảm xúc gì, đến nỗi khi hai rời bà cũng một câu đại loại như " đến nhé", mấy câu dặn dò Lương Tây Kinh "giữ gìn sức khoẻ", "chú ý an " gì đó.
Có đôi lúc Thi Hảo cảm thấy Tiêu Bạch Hủy đúng thật là thích Lương Tây Kinh như lời đồn.
đôi khi cô xuất hiện ảo giác rằng thật bà thương .
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thi Hảo vẫn thể tìm nguyên nhân cụ thể cho điều .
Ôn Ỷ an ủi cô: [Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, đợi đến tết Dương lịch là sẽ thôi. Cậu chuẩn quà gì cho bà ?]
Thi Hảo: [Hôm giáng sinh tớ và Lương Tây Kinh dạo, tớ hỏi mua một chiếc khăn lụa .]
Lương Tây Kinh ngoài sở thích vẽ vời thì Tiêu Bạch Hủy còn một niềm yêu thích khác là khăn lụa.
Cô cần tặng quà quá đắt tiền, chỉ cần đơn giản là .
Ôn Ỷ: [Thế cũng . Vậy là tết Dương lịch năm nay chúng đón chung với ?]
Vốn dĩ Thi Hảo đang định hỏi Ôn Ỷ xem cô đến Bắc Kinh chung với nhưng bỗng nhiên cô nhớ nhà cũ của Ôn Ỷ ở đó. Ôn Ỷ nhiều kỷ niệm vui ở Bắc Kinh, cô lo chuyện về Bắc Kinh sẽ khiến cô gợi những chuyện buồn.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Chắc buổi tối bọn tớ sẽ về.]
Ôn Ỷ: [Được, đến lúc đó rảnh thì gặp nhé.]
Thi Hảo: [Ok.]
Mặc dù thời gian việc căng thẳng nhưng vẫn chỉ hai mươi tư giờ trong một ngày.
Chớp mắt một cái mà đến thứ sáu.
Thứ sáu là đêm giao thừa. Lúc Thi Hảo tan , Lương Tây Kinh ở sảnh công ty chờ cô.
Tối nay hai về nhà cũ ăn bữa cơm tối với Lương Hanh.
Ở xe, Thi Hảo liếc sang cái tài xế và hỏi: [Sao lái xe thế?]
Lương Tây Kinh bày vẻ mặt "tết Dương lịch , một ông chủ , cho nhân viên nghỉ lễ".
Thi Hảo : "Tài xế về nhà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-261.html.]
Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng: "Anh cho nghỉ lễ ."
Thi Hảo "ồ" một tiếng, cô gật đầu: "Anh cũng cho nghỉ lễ còn gì. Anh xong hết việc ?"
"..." Lương Tây Kinh thể đồng ý với lời của cô. Anh lườm bạn gái của , với vẻ hợp tình hợp lý: "Anh tan đúng giờ mà."
"?"
Thi Hảo hiểu: "Thế mà gọi là tan đúng giờ á?"
Lương Tây Kinh: "Ông chủ tan giờ nào cũng đều là tan đúng giờ hết á."
Thi Hảo nghẹn họng, kìm mà buột miệng : "Nhà tư bản đúng là quá đáng."
Lương Tây Kinh bật khanh khách: "Anh quá đáng đến ?"
Thi Hảo: "Có đó."
Quãng đường từ công ty của Thi Hảo đến nhà cũ khá xa, vả còn đúng giờ kẹt xe nên vốn dĩ chỉ cần lái xe bốn mươi phút thì hôm nay Thi Hảo và Lương Tây Kinh lái hơn một tiếng mới đến nơi.
Vừa thấy tiếng xe, Lương Hanh cố ý sân để đợi hai họ.
"Hảo Hảo." Ông gọi Thi Hảo: cMau nhà , bên ngoài lạnh lắm."
Ông Lương Tây Kinh bước xuống khỏi chỗ tài xế, hỏi: "Sao cháu lâu thế?"
Lương Tây Kinh trả lời: "Đường kẹt xe ạ."
Lương Hanh liếc một cái và : "Chắc chắn là kỹ thuật lái xe của cháu ."
"..."
Nghe hai đấu võ mồm với , Thi Hảo chỉ im lặng mỉm .
Cô thích cuộc sống sôi nổi náo nhiệt như . Mỗi khi trải nghiệm khoảnh khắc , Thi Hảo mới thật sự cảm thấy cảm giác như về nhà.
Đầu bếp chuẩn bữa ăn cho hai .
Sau khi nhà, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rửa tay ăn cơm với Lương Hanh.
Bữa cơm tối phong phú.
Tất cả các món ăn đều là những món mà Thi Hảo và Lương Tây Kinh thích ăn.
Sau khi ăn cơm với Lương Hanh xong, Lương Tây Kinh hỏi Lương Hanh ngoài dạo .