Về phòng ngủ, Lương Tây Kinh cụp mi Thi Hảo đang định tắm: “Em tắm , tìm trò chuyện một lát.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , Thi Hảo khẽ gật đầu: “Anh .”
Cô ngẫm nghĩ một lát thêm: “Em sẽ ở đây chờ về.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô. Anh nâng tay xoa đầu cô an ủi: “Anh sẽ về thật nhanh.”
“…”
Thi Hảo tắm rửa xong mà Lương Tây Kinh vẫn về.
Bỗng dưng màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn do Thẩm Âm gửi tới, hỏi cô đang ở Bắc Kinh . Tối qua cô tham dự tiệc tối giao thừa ở Bắc Kinh, hơn nữa sáng nay sự kiện ở Bắc Kinh nên bây giờ vẫn về thành phố Giang.
Thi Hảo: [ , còn cô thì ? Tối nay về thành phố Giang hả?]
Thẩm Âm: [Tối nay chắc chắn là về kịp , định về ngày mai. Còn hai thì ?]
Thi Hảo ngẫm nghĩ trong chốc lát hỏi: [Thế thì cô cùng chúng ? Chúng sẽ về chiều ngày mai.]
Thẩm Âm: [Lương Tây Kinh sẽ chê quá chói mắt chứ?]
Thi Hảo: [… Chắc là .]
Thẩm Âm: [Thế thì thành vấn đề, hai đặt vé nhớ báo cho một tiếng nhé.]
Thi Hảo: [Ok.]
Thi Hảo đang trò chuyện với Thẩm Âm thì Lương Tây Kinh về phòng.
Thi Hảo báo với về chuyện Thẩm Âm sẽ cùng họ trở về thành phố Giang, đó còn hỏi đế ý .
Nghe , Lương Tây Kinh khỏi buồn : “Em để ý thì để ý cái gì?”
“Cũng đúng.” Thi Hảo nghiêm túc : “Trong ba chúng , và Thẩm Âm gặp thì lẽ nên ghen là em mới .”
Nghe , Lương Tây Kinh sâu sắc cảm thấy quá oan uổng: “Anh với cô trong sạch.”
Thi Hảo liếc một cái: “Em cố tin một .”
Lương Tây Kinh dở dở , đang định vươn tay nhéo má Thi Hảo thì cô đánh cho một phát.
Vẻ mặt cô phần ghét bỏ, nhắc nhở : “Anh vẫn tắm đấy.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-266.html.]
Lương Tây Kinh nghẹn họng, thế là thể kìm nén nữa mà véo má cô một phát thật mạnh, véo xong mới về phía phòng tắm.
Thi Hảo: “… Đồ ấu trĩ.”
Thi Hảo hẹn gặp Thẩm Âm ở sân bay trò chuyện với Ôn Ỷ mấy câu.
Buổi chiều vận động quá nhiều nên khi đặt di động xuống, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Khi Lương Tây Kinh tắm xong ngoài thì Thi Hảo gần như sắp chìm giấc ngủ.
Anh xốc chăn trèo lên giường, Thi Hảo mơ mơ màng màng chui lòng , giọng mềm nhũn: “Chúc ngủ ngon.”
Nhìn cô gái vùi mặt lòng , Lương Tây Kinh bỗng bật : “Chúc em ngủ ngon.”
Anh thít chặt cánh tay ôm chầm cô gái trong lòng, đôi môi mềm mại lướt qua gò má của cô, để một nụ hôn dịu dàng má cô.
Ở Tây Viên hơn một ngày, đến khi rời , Thi Hảo khỏi lưu luyến.
Trước khi hai rời , Tiêu Bạch Hủy tặng cho Thi Hảo một món quà: “Hảo Hảo, dì chào đón cháu và Tây Kinh đến đây chơi. Đây là chút lòng thành của dì, mong cháu thể nhận lấy.”
Thi Hảo ngẩn , cô lưỡng lự khi thấy bao lì xì màu đỏ và hộp quà mà bà tặng cho .
Cô về phía Lương Tây Kinh theo phản xạ, đó thấy với vẻ mặt dịu dàng: “Em cứ nhận .”
Thế là Thi Hảo vươn tay nhận lấy món quà của Tiêu Bạch Hủy: “Cháu cảm ơn dì.
Tiêu Bạch Hủy dịu dàng: “Chào mừng cháu thường xuyên đến đây chơi.” Dừng trong chốc lát, bà Lương Tây Kinh căn dặn: “Nếu trở về thì sẽ báo cho con .”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Cả ba đều là kiểu sẽ dây dưa rề rà lúc chia tay.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng những điều cần chú ý, Thi Hảo và Lương Tây Kinh xe .
Tần Yến vẫn đóng vai “tài xế” của hai .
Xe rời khỏi cổng Tây Viên, Thi Hảo lập tức ngoảnh đầu về phía Tây Viên càng ngày càng thu nhỏ trong tầm mắt của , trong lòng tràn ngập cảm xúc lưu luyến nỡ rời xa.
Nhận thấy tâm trạng đổi của cô, Lương Tây Kinh khẽ hỏi: “Nếu em thích nơi thì chỉ cần rảnh rỗi, chúng sẽ đến đây chơi.”
Thi Hảo “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điểm mấu chốt: “Bà … Sắp trở về thành phố Giang ?”
Lương Tây Kinh: “Mẹ sẽ trở về để một chuyện.”
Anh giấu Thi Hảo, cũng tránh mặt Tần Yến, với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Một thời gian Lương Tự Minh sẽ về, cũng định về nhà một chuyến.”