Nghe thấy Thẩm Âm gọi là chị, mí mắt của Đinh Du khẽ giật một cái, lờ mờ cảm giác cô sắp chuyện gì đó xa: "Em đừng gọi chị là chị."
Thẩm Âm khẽ nghẹn ngào: "Để em hỏi ba em nhé?"
Đinh Du cảm thấy khó hiểu: "Hỏi ba em cái gì?"
Thẩm Âm chớp chớp mắt, bày dáng vẻ vô tội : "Chị cho em gọi chị là chị, chẳng là cắt đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ? Em hỏi ba em xem ông đồng ý chấm dứt quan hệ em với bác trai chứ, nếu ông đồng ý thì em sẽ gọi chị là chị nữa."
Đinh Du: "..."
Nghe xong mấy lời vô cùng hợp tình hợp lý của cô, Đinh Du nghiến răng nghiến lợi mắng: "Câm miệng."
Thẩm Âm khẽ nũng nịu: "Chị hung dữ với em."
Đinh Du lườm cô: "Giả bộ đáng thương cũng chẳng tác dụng gì với chị mi nhé."
"Ồ." Thẩm Âm ứng phó với tình huống, lập tức lên tiếng hỏi cô : "Vậy thế nào mới tác dụng với chị thế?"
Đinh Du nghẹn họng, thở dài: "Nói , rốt cuộc là em cái gì?"
Thẩm Âm hất cằm lên, hiệu cho cô về phía bảo: "Với phận của chị liệu thể bắt chuyện với nào đó ?"
Cô một cách vô cùng chân thành: "Em tới đó quen với ."
"..."
Đinh Du bản nên từ chối cô nhưng chẳng mấy khi cô em họ mới chuyện cần giúp đỡ.
Nhìn gương mặt xinh , chói lóa của Thẩm Âm, Đinh Du khó mà thốt lên nổi lời từ chối: "Chị gặp một ."
Thẩm Âm chớp chớp mắt mấy cái, hỏi ngay: "Vậy đó cũng thể gặp nữa, nhỉ?"
Đinh Du lườm cô một cái: "Anh rể em quen , qua đó chào hỏi chắc cũng chẳng vấn đề gì to tát." Nói đến đây Đinh Du thoáng dừng một chút, đó thản nhiên tiếp: " chị dám chắc liệu còn nhớ ."
Nghe cô như thế, Thẩm Âm lập tức một câu chắc như đinh đóng cột: "Chắc chắn là nhớ ."
Đinh Du cho cô một cái hờ hững: "Sao em chắc chắn thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-357.html.]
Thẩm Âm phân tích một cách vô cùng hợp tình hợp lý: "Thế nhé, một phận và địa vị như , nếu qua với rể, thì chắc chắn việc nhớ kỹ vợ rể cũng chẳng việc gì khó." Cô bắt đầu viện một đống lý lẽ: "Hơn nữa chị em xinh thế cơ mà, nếu dám quên, em sẽ tìm tính sổ."
Đinh Du khẽ lườm cô một cái: "Đừng tưởng em chỉ cần nịnh đầm mấy câu như thế thì chuyện gì chị cũng sẽ giúp em."
Thẩm Âm: "Em cần chị giúp em những chuyện khác, em chỉ chị cho em cơ hội ló mặt mặt thôi mà."
"..." Đinh Du còn cách nào khác, đành thở dài thườn thượt đáp: "Em thích thật hả?"
Thẩm Âm đáp: "Anh trai mà."
Đinh Du cô là mê cái nhưng vẫn nhịn rào một câu: "Được , nếu như hứng thú với em thì em nên từ bỏ sớm ."
Thẩm Âm ngoan ngoãn gật đầu: "Em thế nào là đủ mà."
Buổi đấu giá vẫn đang diễn , ở vị trí phía , Thẩm Minh Yến, sớm quen với việc những khác theo dõi, hiểu bỗng cảm thấy khó chịu trong buổi đấu giá .
Trợ lý bên cạnh thấy gì đó lắm bèn khẽ hỏi, "Tổng giám đốc Thẩm, cảm thấy khó chịu ở ?"
Thẩm Minh Yến khép cuốn sổ tay tư liệu về buổi đấu giá , vẻ mặt chút kìm nén đáp: "Không ."
Trợ lý cuốn sổ tay đưa qua hỏi: "Anh món nào ?"
Thẩm Minh Yến đáp: "Đấu giá lấy cái vòng tay ."
Trợ lý gật đầu.
Đương nhiên Thẩm Minh Yến chẳng thiếu gì một cái vòng tay, nhà họ Thẩm và nhà họ Minh càng thiếu.
Chẳng qua là hôm nay tới tham gia hoạt động ở Giang Thành, kiểu gì cũng đấu giá thứ gì đó. Bởi mục đích chính của buổi từ thiện là hai chữ từ thiện.
Vừa Thẩm Minh Yến xem qua một lượt, những thứ đưa nhiều nhưng cũng chẳng gì thú vị, chỉ có chiếc vòng tay thể coi như tệ.
Đinh Du ngờ, mục tiêu của Thẩm Minh Yến cũng chiếc vòng tay .
Ngay đầu tiên cô giơ thẻ giá, trợ lý của Thẩm Minh Yến giơ thẻ nâng giá lên, thấy thế cô thoáng về phía Thẩm Âm một chút.
Vài giây , Đinh Du tiếp tục giá mới.