Đêm tối mịt mù, cuộc sống về đêm ở thành phố Bình sôi động. Mười một giờ đêm mà thành phố vẫn cứ đèn hoa rực rỡ, ồn ào, náo nhiệt.
Lúc lén lút lẻn lên lầu, Thi Hảo còn thể mơ hồ thấy những tiếng ồn ào từ bên ngoài khách sạn truyền đến.
Lương Tây Kinh sống ở tầng cùng nên nếu thẻ thì vốn dĩ sẽ thể lên .
Thi Hảo là thư ký của . Lúc hai thủ tục nhận phòng, Thi Hảo cầm lấy chiếc thẻ để lên phòng .
Từ tầng mười hai thẳng lên, Thi Hảo chằm chằm con hiển thị tầng bên trong thang máy.
Sự đổi của mỗi một con giống y hệt như nhịp tim lúc đang vận động. Con cứ nhảy lên từng chút, từng chút một khiến tim cô đập dồn dập.
Tiếng đinh đoong vang lên, Thi Hảo ngước mắt cửa thang máy đang từ từ mở .
Cô ngừng một chút, đang định ngoài thì thấy đang ngược sáng ở cách đó xa. Có lẽ tắm rửa xong nên lúc đang mặc một bộ quần áo mặc ở nhà trông thoải mái. Dáng cường tráng, cao lớn.
Nghe thấy tiếng động, liếc mắt về phía Thi Hảo.
Hai bốn mắt mấy giây, đó Thi Hảo bước ngoài, tim cô đập nhanh hơn một chút: “Sao ngoài ?”
Mặc dù sẽ chẳng ai lên tầng cùng nhưng hành lang vẫn camera giám sát.
Lỡ như một ngày nào đó camera giám sát lộ thì mối quan hệ của hai bọn họ sẽ thể che giấu nữa.
Lương Tây Kinh nheo mắt, chăm chú khuôn mặt trắng trẻo của cô với giọng điệu bình tĩnh: “Anh đang tính toán tốc độ vận hành của thang máy.”
“?”
Thi Hảo sững một chút mới nghĩ những lời đang nghĩa là gì. Cô khó hiểu mà : “… Cũng vẫn còn sớm mà.”
Cô hề nấn ná quá lâu ở tầng .
Lương Tây Kinh liếc mắt cô đầy ẩn ý nhưng cũng chẳng gì.
Thi Hảo sờ sờ lên chóp mũi thúc giục : “Đi thôi.”
“…”
Có thể là vì tiếp theo sẽ chuyện gì xảy , cũng thể là vì ở một thành phố xa lạ, trong một nơi ngập tràn khí ám như khách sạn thế .
Cho nên lúc theo Lương Tây Kinh phòng, Thi Hảo cực kỳ căng thẳng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, bên cạnh đột nhiên khe khẽ thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-ke-thu/chuong-61.html.]
Thi Hảo cảm thấy khó hiểu. Cô mượn ánh sáng ấm áp của hành lang mà : “Anh gì thế?”
Lương Tây Kinh nắm lấy tay Thi Hảo gãi nhẹ lòng bàn tay cô: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo: “Hả?”
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống, trong đôi mắt của hiện rõ nét : “Căng thẳng thế cơ ?”
Anh cảm nhận một lớp mồ hôi mỏng ở trong lòng bàn tay Thi Hảo.
“…”
Thi Hảo hổ. Cô thừa nhận là bản nhát gan như cho lắm: “Do em thấy nóng thôi chứ là căng thẳng.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh rằng vốn dĩ nhiệt độ ở thành phố Bình cao hơn một chút so với nhiệt độ ở thành phố Giang.
Lương Tây Kinh mím môi, bày dáng vẻ tin: “Thế ?”
Thi Hảo đang định trả lời thì mở cánh cửa đóng chặt , đó nghiêng để cô .
Thi Hảo , một cái thấy trong phòng khách cái cửa sổ sát đất to đùng đập mắt.
Hai mắt cô sáng rực lên, đang chuẩn chạy đến thưởng thức cảnh đêm tuyệt của thành phố Bình thì phía lưng cô vang lên tiếng khoá cửa.
Một giây , Thi Hảo nhấc bổng lên.
Tuy sự chuẩn về mặt tinh thần nhưng cô vẫn khỏi kêu lên một tiếng, tay cô cũng vô thức vòng qua cổ mặt để bản ngã xuống.
Vốn dĩ đèn trong phòng còn tắt, sáng sủa ấm áp.
Khoảng cách giữa hai càng lúc càng gần. Trong gian yên tĩnh còn thể thấy nhịp tim đập dồn dập mạnh mẽ của đối phương.
Thi Hảo ngước mắt Lương Tây Kinh. Ánh mắt đang cụp xuống, trong con ngươi sâu thẳm đen như mực của còn đang phản chiếu bóng dáng của chính .
Ánh mắt quá nóng bỏng và trần trụi khiến Thi Hảo sinh loại cảm giác như thể bản đang k.h.o.ả t.h.â.n mà mặt , sạch sành sanh.
Nghĩ đến đây, môi cô mấp máy, gì đó.
Lời đến bên môi, Lương Tây Kinh cúi đầu xuống, âu yếm cọ cọ lên chóp mũi của cô hôn lên môi cô.
Môi lưỡi hai quấn chặt lấy , nỡ tách rời.
Trên những ô cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn nhà, hình ảnh triền miên về những nụ hôn của họ phản chiếu.