Tạ Tiểu Ngọc mừng rỡ vô cùng, thì sáng sớm Phúc Sinh lên núi là để bắt vịt cho cô, cần hỏi cũng ba con đều là vịt mái đang đẻ trứng.
“Phúc Sinh, giỏi quá!”
Phúc Sinh đỏ mặt, đem vịt trời nhốt chuồng gà.
Lưu Tú Hảo ghen tỵ đến nghiến răng, tên ngốc Phúc Sinh đây bắt vịt giúp nhà cô, cô :
“Mỗi nhà chỉ nuôi ba con, nhà cô một con gà mái , đưa cho một con vịt , mang về nuôi.”
Tạ Tiểu Ngọc :
“Con gà mái già đó cũng đẻ trứng nữa, mấy hôm nữa là sinh nhật Phúc Sinh , định thịt nó để thêm một món ăn.”
Lưu Tú Hảo mặt cứng đờ. Lúc chia nhà, cô cố tình chia cho Tạ Tiểu Ngọc con gà mái già đẻ trứng, ai ngờ Phúc Sinh thể bắt vịt trời về nuôi.
Cô còn định thêm vài câu, thì Cao Phân đến. Sáng sớm thấy con dâu thứ hai bưng bát , bà đoán là đến nhà Phúc Sinh để móc.
Bà với Lưu Tú Hảo:
“Muốn ăn vịt thì tự lên núi bắt , suốt ngày dòm ngó nhà em trai và em dâu, còn thể thống gì nữa hả?”
Mắng xong con dâu thứ hai, bà lấy kéo giúp cắt bớt lông cánh của ba con vịt trời, để chúng bay mất. Tạ Tiểu Ngọc thì lấy bưu kiện hôm qua sắp xếp, riêng một gói nhỏ cô đưa cho Cao Phân:
“Mẹ, cái là chị dâu cả của con gửi cho , ghi rõ là quà tặng , thư cũng dặn con đưa tận tay.”
Cao Phân mở xem, bên trong là một tấm vải, một gói kẹo và một túi nấm hương khô. Bà vội :
“Miếng vải hai đứa giữ mà may áo quần.”
“Bọn con đủ .” Tạ Tiểu Ngọc đáp. “Mẹ cứ giữ lấy ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-43.html.]
Cao Phân trong lòng áy náy. Bà còn từng gửi gì cho nhà đẻ của Tiểu Ngọc. Bà hỏi:
“À đúng , bên nhà con thế nào? Nói với. Đợi đến cuối năm, nhà cũng gửi ít rau khô, đặc sản miền núi sang biếu.”
Tạ Tiểu Ngọc giờ kể gì về nhà đẻ. Cô :
“Mẹ ruột con mất sớm khi sinh con lâu. Cha con đó cưới kế, bà cũng đem theo một đứa con riêng, bằng tuổi con. Con lớn lên ở nhà cả và chị dâu cả, hai chị lớn hơn con mười lăm mười sáu tuổi, coi con như con gái mà nuôi. Còn hai và chị dâu hai, tính cũng tệ.”
“Chị dâu cả chỉ sinh hai con trai. Đứa lớn nhỏ hơn con ba tuổi, năm nay mười lăm, đứa nhỏ mười ba. Tuy nhỏ hơn con, nhưng hai đứa đều thương con.”
Tạ Tiểu Ngọc từ đầu đến giờ về cả và chị dâu cả, rõ ràng xem họ như cha ruột mà đối xử.
Cao Phân : “Chị dâu như , con tính nết dịu dàng thế , chắc chắn là họ cưng chiều con lắm.”
Tạ Tiểu Ngọc mỉm . là như .
ở kiếp , khi cô bắt cóc ba năm trở về nhà, cả và chị dâu cả còn nữa. Hai đứa cháu cũng bỏ học.
Giờ cô lên kế hoạch, đợi đến lúc thi đại học phục hồi, cô và Phúc Sinh sẽ cùng học thi trường, để cho chị gặp chuyện, cũng để hai đứa cháu lạc đường nữa.
Phúc Sinh lặng lẽ bên Tiểu Ngọc kể chuyện nhà đẻ. Tiểu Ngọc ruột, nhắc gì đến cha ruột, trong lòng cô, lẽ cả chị dâu mới là cha thật sự. Sau , cũng đối xử với cả chị dâu của Tiểu Ngọc.
Đến ngày sinh nhật của Phúc Sinh, Lưu Tú Hảo thấy Tiểu Ngọc từ sáng sớm g.i.ế.c gà, còn cắt hai cân thịt ba chỉ mang về, trong lòng tức tối. Hai mà ăn hết từng thịt ?
Lưu Tú Hảo : “Mẹ , hôm nay sinh nhật Phúc Sinh, tụi cũng qua ăn cơm , cả nhà mới vui.”
Cô tâm tư gì, Cao Phân thừa . Bà giận dữ :
“Đồ ăn nhà Tiểu Ngọc ngon là do nhà đẻ con bé trợ cấp. Muốn ăn thịt thì bảo nhà đẻ cô gửi cho. Đã chia nhà , cô còn mặt mũi nào qua đó ăn chực?”
Lưu Tú Hảo mắng một trận, hậm hực cửa thì gặp ngay Phúc Sinh đến. Trong lòng càng bực hơn, cô : “Nhà chú hôm nay gà thịt, còn định qua nhà ăn cơm chắc?”