Cô với chồng : “Hay là thử với một câu, nhà cũng giống cả, cùng góp tiền cho Phúc Sinh học ?”
Diệp Ngân Sơn dám mở miệng: “Tính thế nào em còn , đừng mà tìm mắng. Bên nhà đẻ Tiểu Ngọc gửi tiền gửi phiếu, còn gửi cả tài liệu ôn tập, thiếu gì mà cần chúng góp?”
“Vậy nếu sinh viên đại học của nhà thành con rể ở rể nhà họ Tạ, cam tâm ?”
Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành còn Phúc Sinh chắc chắn đậu đại học, thì nhất định là thật. Sinh viên đại học đầu tiên của thôn Đại Hà, cả nhà cũng thơm lây .
Lưu Tú Hảo : “Em vì bản , em là nghĩ cho hai đứa con trai của đấy, đó mới là cháu đích tôn của nhà họ Diệp các . Anh ba em các xem, chỉ em sinh hai đứa con trai!”
Diệp Ngân Sơn bật , : “Sinh từ bụng em thì liên quan gì đến cả em ba? Em còn mong họ nuôi con trai em ? Nói thối mũi cho.”
Lưu Tú Hảo trong lòng buồn bực, đêm trằn trọc ngủ . Con trai thì mà quý, con gái dù đến , cũng gả về nhà , tài sản vẫn là con trai thừa kế.
Diệp Ngân Sơn cô phiền đến phát cáu: “Em tưởng nhà mỏ vàng , còn đến thừa kế? Nói ngoài chết.”
Cũng mất mặt kém còn thím Liêu. Lúc buôn chuyện còn lôi việc Phúc Sinh thi trượt giễu cợt, ai ngờ từ nhà họ Diệp xem náo nhiệt trở về : “Thím Liêu đừng nữa kẻo vả mặt, hiệu trưởng trường huyện đích đến nhà cô Cao Phân, Phúc Sinh chắc chắn sẽ thi đậu đại học!”
“Thi con mà cũng đòi đậu đại học, gì chuyện đó chứ.” Thím Liêu đến đau cả bụng.
“Làm thể?”
Vài dân trong thôn mới chúc mừng Cao Phân lên tiếng: “Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành đời nào dối , Phúc Sinh thi Lịch sử một trăm điểm đấy. thấy Phúc Sinh căn bản là đứa ngốc, đứa ngốc mà thi điểm tuyệt đối? Sau , tuyệt đối đừng mà Phúc Sinh ngốc mặt Cao Phân nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-72.html.]
“ , nếu thi một trăm điểm mà còn gọi là ngốc, thì bọn thành cái gì?”
Mặt mũi thím Liêu lập tức cứng đờ, thể như , lẽ nào sinh viên đại học đầu tiên của cả làng là nhà Cao Phân?
Sáng chủ nhật, Cao Phân nhà kính hái một đống rau tươi. Hiệu trưởng đích đến tận nhà thăm hỏi khiến bà như ăn viên thuốc an thần. Rau chất đầy một bao tải lớn bằng vải dù, bà bảo Tạ Tiểu Ngọc mang một phần đến tặng cho bà giáo Chu.
Rồi dặn thêm: “Tuần tụi con đừng về nữa, bảo cả con đem rau và lương thực lên cho, tụi con ở huyện tập trung ôn thi cho .”
Tạ Tiểu Ngọc đồng ý. Đến thị trấn, cô mang một rổ rau đến biếu Chu Lan Hoa. Sau đó là những ngày ôn luyện căng thẳng.
Tuần thứ hai là Diệp Kim Sơn lên huyện mang rau cho cô và Phúc Sinh. Đến tuần thứ ba, Lưu Tú Hảo sốt ruột đến mức chịu nổi, liền với Diệp Ngân Sơn: “Tuần cả đưa rau và gạo cho Phúc Sinh , tuần !”
Diệp Ngân Sơn đáp: “Là bảo cả mà.”
Lưu Tú Hảo gắt: “Anh ngốc thôi, Phúc Sinh mà đậu đại học, chính là thành phố . Giờ mà tranh thủ tạo quan hệ, chẳng để cả và chị dâu ôm hết cái ơn ?”
Diệp Ngân Sơn cố nén giận: “Ba em chúng vốn dĩ hòa thuận, tất cả là do em gây . Chẳng chính em đòi phân nhà ? Cũng chính em Phúc Sinh chắc chắn thi đậu, bỏ tiền nuôi nó học. Giờ mặt mũi thì tự với , xem mắng em !”
Lưu Tú Hảo tức đến mức chịu nổi, tự đến tìm chồng, rằng cả còn chăm vợ và con nhỏ, để cô lên huyện mang rau cho Phúc Sinh.
Cao Phấn vui : “Giờ mới dựa thì đó ? Tụi nó ôn thi căng thẳng lắm, đừng đến phiền. Tuần để đưa lương thực.”
Ngày 11 tháng 12, hơn năm triệu sĩ tử cả nước bước kỳ thi đại học. Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh nghỉ hai ngày. Chưa đầy một tháng đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Phúc Sinh tiến bộ vượt bậc, tổng điểm lọt top ba của lớp, khiến giáo viên chấm bài đều kinh ngạc – sự tiến bộ đúng là phi thường.