Chồng Tôi Là Oan Gia - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-29 04:17:28
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Dực, quá đáng đó, chúng hôn ước mà."

 

tức giận hét lớn lên. Cùng lúc đó, cửa phòng xịch mở, Trầm Giai Lạc bàng hoàng thấy đoạn đối thoại của hai . Cô họp ban xong, trợ lý A Trình tìm cô bảo gặp cô, ở phòng đợi, cô mới lật đật đến đây vì sợ đợi lâu sẽ giận dỗi. Hóa đến cửa thấy một màn đặc sắc thế . Cô hóa đá tại chỗ, chân như chôn xuống đất, rời cũng thể mà cũng xong.

 

Phương Tiểu Vy đang bất bình, thấy lạ mặt đến đây càng bất bình hơn.

 

"Tập đoàn các thế nào là quy tắc hả? Cô là ai dám đây?"

 

Phong Dực phía cửa thấy cô gái của đang bằng ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ, đau đớn . Hắn toan định đến giải thích với cô nhưng thấy cô cố trấn tĩnh tâm trạng, nở nụ khách sáo đặc trưng.

 

" xin , nhầm, xin chủ tịch."

 

Nói cô xoay rời khỏi đó. Cánh cửa phòng đợi đóng . Hắn điên thật , cô gái của thống khổ rời khỏi, gì.

 

"Cô biến cho khuất mắt ."

 

"Phong Dực, đừng quá đáng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-oan-gia/chuong-25.html.]

 

"Chết tiệt, cô mà hiểu nhầm thì đợi công ty của bố cô phá sản . A Trình, gọi bảo vệ mang cô ."

 

Hắn gầm lên giận dữ, bao giờ mất tự chủ như thế . Nghĩ đến cô, lòng đau như cắt, giải thích với cô thế nào đây? Hắn âm trầm hướng phòng ban cố vấn mà bước đến.

 

Cô chạy khỏi phòng đợi, ánh mắt thất thần, cô nhà vệ sinh vốc nước hắt lên mặt, trong gương bật . Trầm Giai Lạc, mày nghĩ mày là ai mà xứng đáng với hạnh phúc của . Anh là con nhà gia thế, hôn ước cũng , mày còn hy vọng gì nữa ? Mày chẳng qua chỉ là một con bé mồ côi, tí thành công thì đòi hỏi tình yêu của .

 

Cô trượt dài xuống cánh cửa nhà vệ sinh, nước mắt lăn dài, một giọt, hai giọt từng hàng rơi như mưa thấm đẫm cổ áo sơmi.

 

Cô xin phép tan sớm, một xách túi dạo ở bờ sông. Khi còn bé, bố còn sống dắt cô đây, kể về chuyện ngày xưa bố gặp , khi đó mắt bố ánh lên sự dịu dàng. Năm bố qua đời, cô trốn đây một ngất, từ đó về cô buộc mạnh mẽ, vì bản , vì em trai. Lần nào cô cũng đây, mang hết muộn phiền gửi trong gió, đôi lúc như cảm thấy bố đang cạnh bên cô như thuở bé, dịu dàng vỗ về lấy cô. Cô ở hàng ghế quen thuộc, mắt phía xa, m.ô.n.g lung rời rạc.

 

Đáng lẽ nghĩ đến chuyện sớm hơn mới . Hắn là con nhà trâm thế phiệt, hàng đống tiểu thư nhà giàu xếp hàng theo , gia đình cũng sắp xếp cho một hôn nhân môn đăng hộ đối. Cô , nước mắt nữa rơi. Cô gì để xứng với đây. Hắn yêu cô thì chứ? Hắn vẫn kết hôn với cô tiểu thư đó. Nghĩ đến ngày cùng cô bước lễ đường uy nghi tráng lệ, cha sứ tuyên bố họ là vợ chồng, lòng cô đau đến khó thở. Quệt ngang hàng nước mắt, cô kìm nén cảm xúc của bản mỉm . Ông trời cho cô yêu như là đủ , cần ưu ái cô thêm nữa .

 

dậy xách túi dọc bờ sông. Chợt chân cô lăn đến một lọ thuốc, cô cúi xuống nhặt nó lên, xung quanh. Trước cô là một ông lão tầm tám mươi tuổi râu tóc bạc trắng đang xe lăn, hô hấp khó khăn, chỉ tay về phía cô.

 

"Cháu gái... ơn.... giúp... giúp lấy hai viên thuốc."

 

Cô vội vã lấy hai viên thuốc cho miệng ông lão, tay vuốt n.g.ự.c ông điều hòa nhịp thở. Một lúc lâu ông lão thở đều đặn , khẽ vuốt vuốt ngực. Bây giờ cô mới để ý kĩ ông lão , tuy lớn tuổi nhưng khí chất vẫn còn đó, chút uy nghiêm cũng chút hiền từ. Quần áo ông mặc đều là hàng đắt giá.

Loading...