Tám năm về , khi còn là một nam sinh học sơ trung ở một ngôi trường chút tiếng tăm. Sở dĩ chọn nơi là để thể rời xa cái gọi là gia đình, cái khiến ám ảnh. Bố áp đặt như một chủ, dạy những tàn nhẫn của thương trường ngay khi hiểu chuyện. thích sống là chính , thể những gì thích. chọn đến đấy, xa gia đình, sống tự lập, quên bản là ấm của một gia tộc lớn.
Năm gặp em, cô gái khiến cả đời quên . Em là học lớp xinh , đáng yêu, hiền lành, điểm đó cho thích em. thể nào quên khoảnh khắc hôm em và đầu gặp gỡ, trái tim đập rộn ràng, và cũng hóa cứ tưởng c.h.ế.t tâm những lời tỏ tình của nữ sinh trường nhưng trúng tiếng sét ái tình với em, cũng yêu, tim cũng rộn ràng.
Hôm , trong bộ đồng phục áo trắng váy xanh giữa trời thu nhẹ dịu, em e dè níu lấy tay áo , ánh mắt e sợ cụp xuống, em bảo .
"Đàn , thể giúp em trông chừng con mèo nhỏ ? Một lát thôi, em ngay sẽ trở ."
Em e dè giao con mèo trắng nhỏ đang trong hộp cho . Giây phút đó chợt ngưng , đó là đầu gặp em. Cô bé năm nhờ một quen trông hộ em con mèo hoang nhỏ để em chạy mua sữa, tìm một ít vải khô lót ổ cho nó. Cô bé năm ngây thơ níu lấy tay áo gọi tiếng 'đàn ' khiến bây giờ vẫn còn nhớ. Từ hôm , lúc nào cũng thấy em đến đó, mang theo ít thức ăn cho con mèo nhỏ. Dần dà, đó là nơi quen em.
"Em là Trầm Giai Lạc, cảm ơn những ngày qua giúp em trông nó. Em là Tống Tử Dương, nam sinh nổi tiếng của trường."
"Không gì."
Sau hôm , em nghiễm nhiên bước từng bước chân đời , như một cơn gió mát lay động trái tim . Em như những cô gái tỏ tình , son phấn lòe loẹt, áo quần diêm dúa, em như những cô tiểu thư danh gia vọng tộc gặp những cùng bố tiệc, em chỉ là một cô nữ sinh bình thường, đơn giản, thanh thuần nhưng xinh . quen với cuộc sống em, cuộc sống tẻ nhạt của như em tô màu trở thành bức tranh rực rỡ, nắng chiều, con mèo nhỏ, , em.
"Em bài tập khó, giúp em ?"
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chong-toi-la-oan-gia/chuong-44-ngoai-truyen-1.html.]
từng cùng em giải bài tập, dạy em học, cứ thế chúng bên . Em một cô bạn và một em trai, cả hai đều vẻ e dè , nhưng em thì hòa đồng, vui vẻ với .
"Anh Tử Dương, xem , con mèo trắng mập thế . Nếu khi nghiệp, nó nhớ nhỉ?"
"Sẽ nhớ."
"Vậy nhớ em ?"
"Sẽ nhớ. Còn em?"
"Tất nhiên ."
Em tít mắt nhảy chân sáo chạy , thong thả cước bộ theo em con đường buổi chiều gió thổi nhè nhẹ. Em về phía , giục nhanh, mỉm nhẹ nhàng như gió xuân. Chiều hôm nắng vàng rải nhẹ cùng nụ em nhen nhóm trong tim một ánh lửa, ánh lửa đó đến bây giờ vẫn còn âm ỉ cháy. nhớ như in lúc đó thất thần nụ em, để trong đầu nảy một ý định mà cả đời sẽ hối hận: Sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời.
Tống Tử Dương của tám năm yêu em đến sâu đậm, yêu em đến mức tìm về gia đình, cầu xin bố để thể danh chính ngôn thuận mà yêu em. phận trớ trêu, bắt chuyển trường, đến một nơi xa lạ khác, bắt đầu một cuộc sống khác. Với , chuyện chuyển luôn là chuyện đáng nhắc tới, nhưng ngờ yêu em, thế nên khăng khăng ở , đổi là hành động bố nhốt ở biệt thự, nhân lúc hôn mê chuyển đến nơi khác.
của em đến tìm ngày tin chuyển trường nhưng ngôi nhà nhỏ ở trống , em nhà cả ngày trời, đến sưng cả mắt. mà quặn thắt cả trái tim, khi rời , vẫn cơ hội từ biệt em cuối.
hòa nhập với cuộc sống mới, quen hai bạn là Lâm Khải và Phong Dực, nhưng trái tim vẫn hướng về em, vẫn nhớ như in sự hứa hẹn sẽ chăm sóc em cả đời.