Chủ Cửa Hàng Nức Tiếng Mở Mắt Ra Thành Nữ Phụ Trong Truyện Gia Đấu - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-04-05 08:48:49
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng vội vàng chào hỏi một tiếng, trở về viện tử, nhưng mà còn , một chiếc xe ngựa xuất hiện cửa Tiêu phủ, nha đặt chân lên, mở cửa xe ngựa đỡ bên trong .

Lúc Tiêu Hoài Vũ đột nhiên ngừng tươi , khuôn mặt xinh hiện vài phần cảnh giác và phòng , âm dương quái khí : "Ôi chao, đây là trận gió nào, thổi nhị tẩu ngài trở về thế?!”

DTV

Lời của Tiêu Hoài Vũ thành công cho bàn tay mới lộ của chuẩn xuống xe ngựa cứng đờ trong giây lát.

ngay đó, nàng tiếp tục xuống.

Nữ tử ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, khuôn mặt trái xoan xinh xắn tinh xảo, nhưng thần thái vô cùng lãnh đạm, đôi mắt khẽ rũ xuống, từ lúc khỏi xe ngựa đến khi xuống đất, trong động tác đều để lộ sự lạnh lùng xa cách, nàng ai, chỉ lẳng lặng bên cạnh xe ngựa.

Một lúc bên trong một thiếu niên ước chừng mười hai tuổi xuống xe ngựa, nàng mới bắt đầu bước .

"Bái kiến mẫu , đại tẩu." Nữ tử mở miệng, giọng cũng thanh trong như ngọc, đó về phía bên cạnh: "Tam , Tứ , Uyển Nhi, Đông Đông..."

Thiếu niên ngược thật thà hơn nhiều, còn nở một nụ sảng khoái, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Hài nhi bái kiến tổ mẫu, đại bá nương, tam nương, tứ nương..."

Cậu lượt chào hỏi, mẫu phớt lờ Yến Thu Xu nhưng thì trực tiếp qua, bởi vì quen , cho nên lễ phép dùng ánh mắt hỏi thăm, khi nhận đáp án, vội vàng chào hỏi: "Bái kiến Yến di di.”

Tiểu hài tử so với Trầm Bình Ngộ nét tương tự bất đồng.

Rụt rè phảng phất khắc sâu trong xương tủy cho phép lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-158.html.]

Chào hỏi xong, nữ tử nhíu mày: "Bình Ngộ ?”

Sắc mặt đám Tiêu phu nhân chút kỳ quái, nên lời, thấy hỏi, nhưng vẫn đáp lời: "Vừa , nếu tìm thằng bé thì bây giờ phái ngăn cản may còn kịp.”

"Ta đang nghĩ hôm nay trở về, thì là vì Trầm gia ?" Tiêu Hoài Vũ giật , nhịn móc một tiếng.

Tống Minh Đại chớp mắt, lạnh nhạt : " , nhưng bỏ lỡ thì thôi, Tiêu gia cũng là nơi con dâu phép đặt chân tới, phu quân cưới về, hiện giờ con là cháu của Tiêu gia, thích thì trở về ?”

“Hừ!” Tiêu Hoài Vũ hừ lạnh một tiếng, sải bước rời .

Nàng là vì Bình Ngộ mới xin nghỉ để trở về tiễn đứa nhỏ, hiện tại gặp , chuyện bực hết cả , thà sớm còn hơn.

Tiêu Hoài Vũ mang theo bực tức rời , cũng nhanh, cứ tựa như một làn gió vụt qua, một lúc khuất khỏi tầm mắt .

Nàng đến một góc đường, một nha nhào tới quỳ sụp chân nàng, lóc: “Tiêu tướng quân, cầu xin ngài giúp phu nhân nhà , lão gia mỗi uống say trở về đều đánh , còn đánh phu nhân đến hộc máu, phu nhân hòa ly, lão gia đồng ý, còn tiếp tục động thủ…”

Sắc mặt Tiêu Hoài Vũ nhất thời càng kém hơn, nhiều lời mà với với cô nương : “Mau dẫn đường.”

“Vâng!” Nha dậy, dẫn theo nàng một con hẻm.

Người qua đường thấy cảnh , lắc đầu, cảm thán : “Vẫn là Tiêu gia lòng, dân chúng gặp chuyện vẫn luôn nguyện ý giúp đỡ, thích nhà cũng gặp chuyện tương tự, phu quân đánh bạc thua lỗ còn bán nàng , cũng may Tiêu gia giúp đỡ mới giải quyết êm xuôi …”

Loading...