lời cũng khó giải thích, nàng tỏ yếu thế nên buột miệng : “Vẫn đấy chứ, ít nhất cũng gặp tướng quân.”
Giọng của thiếu nữ trong trẻo lanh lảnh, lạnh lùng cách xa ngàn dặm như Nhị tẩu của , giống như những hạt ngọc va chạm , tai, bất giác sẽ cảm thấy lỗ tai như run lên, liền đó tay của thiếu niên cũng run lên theo, rèm cửa đang mở cũng vì thế mà rơi xuống.
Chu Chiêu Hoành đang lên xe ngựa liền trực tiếp tấm màn che mất khuôn mặt, thể nghiêng ngả một hồi.
Yến Thu Xu vội vàng đỡ lấy : “Cẩn thận.”
Tiêu Hoài Đình ho nhẹ một tiếng, vội vàng tới kéo rèm cửa, âm thanh cũng nhu hòa nhiều: “Lên .”
Yến Thu Xu cũng nhận lỡ miệng, hai má nóng, dám nhiều nữa, động tác nhanh chóng theo Chu Chiêu Hoành lên xe.
Sau đó tấm màn hạ xuống, cửa xe ngựa đóng , xe ngựa bắt đầu loạng choạng rời .
Xương Vương là thái tử, sống ở trong Đông Cung, nhưng hiện tại phong Vương nên thể ở ngoài cung, nhưng là đêm giao thừa mới phong Vương, bên ngoài cung phủ nào thích hợp, hơn nữa sức khoẻ cũng , nên vẫn đang sống trong phủ của hoàng tử.
Vốn dĩ 5 năm , đáng lẽ các hoàng tử khác đều phong vương và ban cho đất, nhưng ngay giờ phút quan trọng đó, thái tử và lão hoàng đế xảy tranh chấp gay gắt, một đêm biến cố, thái tử phế bỏ, ý chỉ lên ngôi của các hoàng tử khác cũng đều dìm xuống.
Hiện tại Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn thành đều đang sống trong phủ của hoàng tử.
DTV
Bây giờ thêm một Xương Vương.
Vì Yến Thu Xu là đang tiến cung, tiến cung nhiều thủ tục phiền phức, nhưng Tiêu Hoài Đình ở đằng mở đường, bọn họ mang theo bất cứ thứ gì cả mà chỉ tay , vì việc tiến cung diễn thuận lợi.
Xe ngựa dừng ở cánh cổng thứ hai trong cung, ba bộ đến phủ hoàng tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-167.html.]
Ở cửa, một nữ tử trang điểm thanh nhã đang với vẻ mặt trông ngóng, nữ tử bộ dạng hốc hác tiều tụy, tròng trắng mắt đỏ ngầu những tơ máu, lúc nàng cứ chằm chằm cửa, đến khi thấy một bé từ trong một góc rẽ , đôi mắt của nữ nhân càng thêm đỏ hoe.
Chu Chiêu Hoành cũng là kiểu như , nước mắt trào thì sẽ liền trào , nhưng so với tối hôm qua đối mặt với Tiêu Hoài Đình thì bây giờ còn nhanh rơi nước mắt hơn nữa, như chim én thèm b.ú sữa xông thẳng lòng , lực mạnh đến nỗi đẩy nữ nhân lùi phía hai bước, còn đầy ỷ mà cọ cọ mặt: “Nương! Hài nhi nhớ !”
Nữ nhân nước mắt lưng tròng xoa xoa đầu của , nhưng nàng vẫn là cố gắng lộ một nụ mặt: “Ừm, nương cũng nhớ con, A Hoành cần lo lắng, nương ở đây vẫn , cha con cũng thế.”
Chu Chiêu Hoành nức nở : “Nương dối!”
Nữ nhân dở dở nhưng trong lòng mềm nhũn, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Hoài Đình và Yến Thu Xu cũng đang tới, nàng vội vàng lau nước mắt, cố gắng hết sức định cảm xúc.
“Tham kiến Vương phi” Tiêu Hoài Đình cùng với Yến Thu Xu cúi đầu hành lễ.
Xương Vương phi gật đầu nhẹ, về phía Yến Thu Xu: “Tiêu tướng quân, vị là…”
Tiêu Hoài Đình còn kịp , đứa trẻ trong lòng nàng thể đợi mà ngẩng đầu lên, vui vẻ với giọng khàn vì : “Đây là A Xu tỷ tỷ! Nương, là A Xu tỷ tỷ nấu ăn giỏi ở nhà Đông Đông! Nương cũng thích đồ ăn nên con nhờ A Xu tỷ tỷ dạy cho con cách bánh đường, con sẽ cho cha nương ăn.”
“Thì là Yến cô nương.” Xương Vương phi như bừng tỉnh, đứa trẻ miệng ngừng chuyện, nàng tỏ vẻ áy náy hành lễ : “A Hoành hiểu chuyện, phiền hai vị đây cực khổ một chuyến .”
Yến Thu Xu vội vàng nghiêng : “Vương phi, quá khách sáo ...”
*
Sau khi chào hỏi , Xương Vương phi liền dẫn bọn họ trong.
Phủ của hoàng tử khá lớn, mỗi hoàng tử đều một viện riêng, mặc dù họ sống ở cạnh nhưng thực trong đó đều tất cả thứ họ cần.
Trên đường , còn thấy một tiểu công chúa đang gào đòi nhũ mẫu bế lên cao, còn một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang đau đầu mà quở mắng: “Chu Linh Nguyên, mà còn tiếp tục ồn ào như , sẽ dẫn đến đây chơi nữa .”