“Ngoan, đừng giận, con váng đầu thôi, đừng để bụng.” Nàng dịu dàng tới xoa đầu .
Tiêu Bình Tùng lập tức nhào lòng bá nương, tủi nhỏ giọng .
Vào lúc , Yến Thu Xu thấy nét mặt Tống Minh Đại thoáng đổi, như là hối hận, ảo não, tới an ủi nhi tử nhưng dè chừng xung quanh, chần chờ nhúc nhích, vốn định giả vờ quan tâm mân mê khăn tay, mà ngón tay cũng siết chặt .
Nàng mím môi, chờ Tiêu Bình Tùng đỡ hơn chút thì tiến lên : “Thực hôm nay con tới đây còn một yêu cầu quá đáng nữa. Bọn con định câu đố đèn nhưng tiếc là con chỉ vài món ăn nên nhờ vài hỗ trợ, mỗi đưa vài câu đố. Bọn Đông Đông cũng vài đề, mục tiêu một trăm đề và một trăm phần bắp rang, ạ?”
Đố đèn thể là đố chữ hoặc đối vế , đủ loại hình. Yến Thu Xu học khoa học tự nhiên, thực sự rành, tuy nhiên nhóm mắt chắc chắn sẽ .
Tiêu Hoài Ngọc nhẹ nhàng, dịu dàng trêu ghẹo: “Khó trách mang đồ ngon tới, nếu bọn hỗ trợ thì chỗ còn ăn nữa ?”
“Vậy chắc.” Yến Thu Xu cũng tủm tỉm .
Tiêu Hoài Ngọc: “Được , để .”
Tạ Thanh Vận cũng hào hứng: “Ta cũng vài đề. Hoàng ma ma, phiền ma ma lấy giấy bút tới đây. Mẹ cũng đề cùng nhé ạ?”
Tiêu phu nhân mất tự nhiên gật đầu: “Được.”
Hoàng ma ma nhận lệnh rời . Không chỉ giấy bút mà còn cần bàn và mài mực, các nha cũng trở nên bận rộn, chẳng mấy chốc tạo một chiếc bàn chữ lớn ở viện .
Hầu như ai cũng cầm theo một cây bút, bao gồm cả Yến Thu Xu.
Tuy nàng tự đề nhưng trong đầu vẫn còn ít… câu đố hóc búa.
Có điều suy tính đến giới hạn thời đại nên nàng chỉ những câu đơn giản dễ đoán.
Đông Đông cũng đang nỗ lực vắt hết óc, một tay cầm bút, một tay cầm chân gà, một chữ cắn một miếng, Uyển Nhi bên cạnh bé cực kỳ chê ghét dịch sang chỗ khác: “Đệ cẩn thận chút, đừng bẩn y phục của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-191.html.]
A Hoành : “Uyển Nhi, đổi vị trí với nhé.”
“Cảm ơn A Hoành ca ca!” Uyển Nhi vui mừng đáp lời.
Yến Thu Xu mấy câu thì từ bỏ, trái về phía nữ tử duy nhất nhúc nhích. Nàng thẳng lưng một bên, cũng bởi mà vẻ hòa hợp.
Nàng ngẫm nghĩ, qua đưa bút đến mặt nàng : “Nhị thiếu phu nhân hỗ trợ mấy câu ạ?”
Tống Minh Đại ngước mắt nàng.
Yến Thu Xu mỉm nghiêng đầu, tiếp tục đưa bút tới.
Thấy nàng nhận, dường như còn khó hiểu chớp chớp mắt, khuôn mặt còn vương nét trẻ con tràn đầy vẻ chân thành.
Tống Minh Đại nhụt chí rủ mi mắt, cánh môi hồng nhạt bất đắc dĩ mím .
Ngay khi Yến Thu Xu cho rằng thất bại , nàng bỗng dậy, nhận lấy bút, khi ngang qua nàng còn quên nhấn mạnh bằng giọng lạnh nhạt trong trẻo tựa ngọc : “Nể tình những món ăn mới mấy câu.”
Ngày mười ba tháng Giêng.
Buổi tối, đến giờ Tuất, phố chính kinh đô tấp nập phồn hoa.
Biển chen chúc , nếu từ xuống thì chẳng tài nào thấy mặt đất.
“Trong thành… cũng thật sầm uất!” Triệu Kỳ ngắm xuể, ánh mắt ngây .
Một nam tử ngang qua, nhạo: “Lại một đứa nhà quê nữa!”
DTV
“Ngươi…” Triệu Kỳ tức giận thôi, đang định tranh luận với đối phương thì thiếu niên bên cạnh giữ chặt , an ủi: “Chúng chấp nhặt với bọn họ. Không ai cũng đạt hạng nhất thi Hương. Xem dáng vẻ của nọ thì chắc chắn thể gặp tại trường thi, đến lúc đó cho chút mặt mũi.”
Triệu Kỳ với sắc mặt khó coi hít sâu vài cái, bình tĩnh mới xin : “Kim Triệu đúng, do bồng bột, nhưng mà kinh đô quả thực sầm uất, sầm uất hơn quê nhiều.”