Tiêu Hoài Nhã lau nước mắt, bả vai giật giật, ủy khuất : "Con sợ lo lắng ~"
Tiêu phu nhân thấy nàng như thì đau đầu, mắng nàng một trận nhưng nỡ, sắc mặt tối sầm nhặt cuốn sách mặt đất lên, tức giận : “Con đang xem cái gì đây??! Không sợ sư phụ phát hiện đuổi con ngoài ."
“Con …” Tiêu Hoài Nhã phản bác nhưng phát hiện đây là sự thật, lập tức yếu ớt : “Con thật sự học thuộc hết kinh thư , trong lúc chán quá, tình cờ sư cho con quyển sách , trùng hợp là câu chuyện của Bình Nương cũng giống những chuyện con trải qua, con thấy chút đồng cảm nên mới nhiều một chút.”
“Ta …” Nàng phản bác, nhưng khi ý thức đây là sự thật,: “Thật sự là đều học thuộc lòng ngược những kinh văn , thật nhàm chán. là sư của đặt quyển sách trong sách của , trải qua của giống, chút đồng cảm, liền xem một ."
Tiêu phu nhân lật xem thử hai trang, lông mày càng nhíu chặt, lẩm bẩm : "Lấy vẻ ngoài xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con còn trưởng thành ? Cái gì mà giống với câu chuyện của con? Người giống con. Chỉ Khóc! Gãy một cái răng mà như sắp chết! Còn mấy tháng chịu khỏi cửa!”
Khuôn mặt nhỏ Tiêu Hoài Nhã đỏ lên, mặc dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng chỗ nào lộ đều đỏ bừng, kiều mị : "Nương ~~~"
Tiếng kêu “nương” quá ngọt ngào, tràn ngập sự cầu xin, giống như đang khẩn cầu bà đừng tiếp tục công khai xử tội .
Yến Thu Xu dở dở , trong lòng mềm nhũn.
Tiêu phu nhân giống như thấy quen , hề động lòng, thậm chí còn lạnh: “Khó trách mấy ngày thấy bất an, hóa là tổ tông ngươi giở trò quỷ! Bị gãy xương cũng chuyện nhỏ, chờ lát nữa cùng trở về dưỡng thương cho .”
Vừa tới đây, Tiêu Hoài Nhã cúi đầu kháng cự: "Con cần, con trở về."
“Không chịu cũng chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, trông tức giận: “Chờ lát nữa sẽ bảo Hoàng ma ma gọi khiêng con về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-287.html.]
“Nương!” Tiêu Hoài Nhã vẫn luôn ăn nhỏ nhẹ, rốt cục tăng cao âm lượng, mày nhăn , tràn đầy kháng cự.
chuyện mà Tiêu phu nhân quyết định thì khó đổi, bà cũng nhiều, khi hạ quyết tâm thì xoay bước ngoài, với bảo mẫu Hoàng: “Ngươi tìm một chiếc ghế kiệu, kêu khiêng tiểu tổ tông xuống núi."
Hoàng ma ma còn do dự: "Phu nhân, chỉ sợ ngũ tiểu thư đồng ý."
Tiêu phu nhân cúi đầu cuốn sách tay, trầm giọng : “Trước đây bổn phu nhân cũng đắm chìm trong quá khứ một lòng chết, cho nên lười quản nó, nghĩ nó ở đạo quan cũng , nhưng tình thế bây giờ khác, là Tiêu gia thì nên đắm chìm trong quá khứ như thế, dám đối mặt với sự thật, cả ngày xem những thứ ích lợi gì? Còn bằng lúc nó còn nhỏ, dám đánh nhạo nó một trận!”
DTV
“So với việc để nó ở đây hao mòn tuổi xuân, bằng ép nó trở về, một ngày quen thì hai ngày, ba ngày… đợi lâu dần cũng sẽ quen thôi, của Tiêu gia thể yếu đuối như .”
Hoàng ma ma thì Tiêu phu nhân quyết tâm, còn cơ hội để xoay chuyển, lập tức gật đầu: “Nô tỳ lập tức tìm .”
*
Hoàng ma ma rời cùng hai nha , Tiêu phu nhân ghế đá gốc cây châu chấu với khuôn mặt lạnh lùng.
Tạ Thanh Vận bên , bên , cuối cùng quyết định phòng an ủi cô em chồng mẫu định đoạt một chút.
Tiêu Hoài Ngọc cũng theo .
Đông Đông và Uyển Nhi thì với vị ngũ cô cô lắm, nhưng dù cũng là , một lúc do dự, cuối cùng cũng theo an ủi nàng .