Quán kinh đô
Chu Trạch Cảnh ở phòng lầu hai, tay cầm tách dựa cửa sổ, lắng giọng lúc cao lúc thấp của kể chuyện trong quán ở đại sảnh lầu một, chán chết.
Mãi đến khi thấy một bóng quen thuộc từ cầu thang tới.
Hắn chằm chằm một lúc, đó nhanh chóng nhận , khẽ mỉm , trong lòng đếm từ một đến ba.
Khi đếm đến ba, cửa phòng đẩy .
Một thư sinh dáng vẻ thiếu niên tới, khi đóng cửa , mới nhíu mày về phía Chu Trạch Cảnh, trầm giọng : “Ta đến Ngọc Hà Quan nhưng tìm thấy .”
Chu Trạch Cảnh nên lời, nhẹ nhàng : “Tất nhiên thấy, ngày đó Tiêu phu nhân đến chùa tạ thần, thuận tiện đến đạo quan mang về .”
“Mang về ?!” Hoài Vương vui : “Sao thể đúng ngay ngày đó chứ?”
Chu Trạch Cảnh bất đắc dĩ : "Ngay thời điểm chúng đợi hết mưa, trùng hợp tin tức Tiêu Hoài Đình đại thắng trở về, lẽ thật là..." Hắn híp mắt, trầm giọng tiếp: “Trời phù hộ cho Tiêu gia.”
Hai tin tức tình cờ đến cùng một lúc, Tiêu gia còn cố tình đem đón về, Hoài Vương chỉ thể trắng tay trở .
Hoài Vương xuống uống một chén , trong mắt lộ âm trầm cùng trào phúng, lạnh : "Trời phù hộ Tiêu gia ư? Nếu thật sự là như , lão nhị Tiêu gia năm đó c.h.ế.t , còn thuận tiện mang hai đứa em rể, của thủ tiết nhiều năm.”
Chu Trạch Cảnh cong môi , đối diện hỏi: “Lần về thật sự nữa ?”
Hoài Vương nhắc tới chuyện , âm u: “Không nữa, nếu như tiếp sợ là thiên hạ sẽ thành của lão nhị thật, thể đem giang sơn đổi triều đại ? thật sự ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi sự đổi lớn như , lão nhị cũng mặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-296.html.]
Chu Trạch Cảnh rũ mắt, suy nghĩ sâu xa.
Hắn cũng ngờ chuyện đổi nhiều như , phần thắng vốn dĩ xác định vì biến cố mà trở nên khó giải quyết.
Là đánh giá thấp sức nặng của nhị hoàng tử trong lòng hoàng đế.
Ai bảo phận của quá đặc thù.
Vậy bắt buộc chết!
Nghĩ đến đây, Chu Trạch Cảnh nhướng mắt : "Ngươi trở về cũng trợ giúp, khi khác chúng bàn bạc xem nên đối phó với Xương Vương như thế nào!"
“Cũng khó như .” Hoài Vương mím môi , nhẹ giọng : “Lần ngoài, vốn dĩ còn định nửa năm mới trở về, chỉ là Phong Vương truyền tin đến, thể đổi ý định, đến cũng thật trùng hợp, đường đường biển trở về, lúc ngày đó biển nổi bão, vốn dĩ còn cho rằng c.h.ế.t chắc , ngoài ý cứu, còn lạc một hòn đảo hoang ngăn cách với thế nhân.”
"Trên hòn đảo , kiếm một ít thứ , chỉ cần ăn sẽ trúng độc, nặng thì co giật, khó thở, thậm chí ngạt thở mà chết. Vì thế đặc biệt tìm đến thực nghiệm, nếu chỉ ăn một chút thì đời cũng xác định là một con ma ốm, hơn nữa mắt còn ai chữa loại độc .”
Khi Hoài Vương chuyện, còn dùng chén minh họa.
Chu Trạch Cảnh , nên lời: “Nhiều như ngươi thể ăn hết ?”
Chén cũng nhỏ!
DTV
Chỉ đồ ngốc mới phát hiện !
Hoài Vương đắc ý: “Nếu bình thường trộn thứ đồ ăn sẽ ăn ngon, thậm chí sản lượng nhỏ, lợi quốc lợi dân, dâng thứ lên, mắt còn ai nó độc, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa sắp xếp thỏa đáng là , ai cũng thể tưởng thứ thể trong thiên hạ no bụng thực tế thể tiếng động g.i.ế.c đền mạng?”