"Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để tổn hại Tiêu Gia quân..."
"Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để tổn hại Tiêu Gia quân..."
Tiếng gào thét ăn sâu tâm trí mỗi dân, họ kinh ngạch đại tướng quân như đang dung túng cho tất cả những gì xảy , cũng hợp lý hợp tình nghi ngờ lão Hoàng đế thoái vị.
Tiêu Hoài Đình ngựa, xuống xung quanh, lộ nụ mãn nguyện.
Ngày , chờ sáu năm .
Chàng cưỡi ngựa, từng bước tiến hoàng cung, lưng là vô dân chúng, đến cổng hoàng cung, ai nấy đều xuống ngựa, quỳ đất, đồng thanh: "Mong bệ hạ trả công bằng cho Tiêu Gia quân!"
Dân chúng cũng quỳ xuống theo, hô to: "Mong bệ hạ trả công bằng cho Tiêu Gia quân!"
DTV
Trong tiếng hô, cổng cung bắt đầu mở .
Từ già đến trẻ tuổi mặt.
Bên cạnh là một lão nhân khác nâng đỡ. Sức sống của lão nhân dần cạn kiệt, thể quy thiên bất cứ lúc nào, đây chính là Thái thượng hoàng của Đại Chu, họ đánh bại.
Để thể giữ cái mạng của ông để thảo phạt, của thái y viện vắt óc suy nghĩ xem cách nào kéo dài sự sống của ông .
Đứng Tân lão Hoàng đế là văn võ bá quan, chỉ vì biến cố hoàng cung đó, mà bộ mặt quan đổi nhiều, trong đó một Ngự Sử tiến lên, phẫn nộ : "Trấn Quốc công ngươi dám..."
Hắn kịp dứt lời Tân đế khoát tay hiệu dừng .
Ngự Sử bất ngờ, cảm thấy vị Tân đế dường như chẳng tức giận chút nào, bèn vội lùi về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-cua-hang-nuc-tieng-mo-mat-ra-thanh-nu-phu-trong-truyen-gia-dau/chuong-491.html.]
Những khác trừng mắt , tỏ ý: "Tên ngốc!"
Nếu thật sự tức giận, Tân đế sẽ đợi ở đây ngay khi Tiêu Gia quân trở về.
Có lẽ sớm chuẩn .
Có khi Xương Vương mối quan hệ thiết với Tiêu Gia!
Quả nhiên Tân đế chủ động tiến lên: "Ái khanh bình , nếu oan khuất, cứ việc với trẫm."
Tiêu Hoài Đình lấy đồ vật chuẩn từ đặt trong lớp áo: "Đây là thư tín trao đổi qua giữa Thái thượng hoàng và Tề quốc Quốc chủ, từng từ từng câu đó đều thỉnh cầu Tề quốc Quốc chủ xuất binh, Đại Chu nguyện thoái nhượng hai thành, đổi lấy việc Tề quốc đặc biệt lưu tâm đến Tiêu Gia quân. Để chuyện thể thuận lợi thành, Thái thượng hoàng sai tịch thu, đổi quân lương, đến lúc đó tướng sĩ đói khát trăm bề, sức chiến đấu thụt giảm trầm trọng..."
Dân chúng xôn xao ngừng. Tuy dân chúng thể đoán phần nào, nhưng ngờ Thái thượng hoàng thể chuyện vô liêm sỉ đến nhường , sẵn sàng đổi thành trì của để hại Tiêu Gia quân!
Thái thượng hoàng băng cáng, tuy khác gì chết, bất kì phản ứng nào, nhưng khi lời của Tiêu Hoài Đình, đôi mắt nhắm nghiền bỗng trừng lớn, sự sợ hãi kinh hoàng ẩn chứa trong đôi nhãn tròng đục ngầu đó.
Chuyện ông điều tra !
Lại còn đem thị uy mặt văn võ bá quan, dân chúng thiên hạ!
Cho dù ông để ý đến hậu sự, cũng chẳng dám mong sẽ đánh giá như thế về . Ông chỉ một chút ý thức khiến ông cảm thấy rằng ánh mắt đang đổ dồn , những ánh mắt ghét bỏ giận dữ, như thể ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng Tiêu Hoài Đình trầm giọng: "Tất cả thư tín đều tư dấu của Thái thượng hoàng, giống hệt với mật lệnh chỉ điểm sáu năm , thể đối chứng! Sáu năm , Thái thượng hoàng phái gián điệp giao nộp bản đồ tác chiến hành quân cho địch, mới dẫn đến việc trưởng và hai tỷ phu của cùng hàng nghìn tướng sĩ, dân chúng vô tội c.h.ế.t thảm!"
Chàng dứt lời, dân chúng lập tức thét lớn: "Thỉnh cầu bệ hạ đòi công bằng cho Tiêu Gia quân!"
Sau đó, ai nấy cũng : "Thỉnh cầu bệ hạ đòi công bằng cho Tiêu Gia quân!"