Việc sáng tối vấn an  đành, nàng  còn buộc  học thuộc lòng "Quy tắc của tiểu " mỗi ngày, chẳng hạn như: cãi lời chính thê  phạt quỳ; bất kính với chính thê  phạt quỳ; ăn mặc  chỉnh tề  phạt quỳ; lười biếng cũng  phạt quỳ...
Tóm , đầu gối của bốn vị tiểu   e rằng  chai sạn như đá cuội.
Thứ hai, tuy nguyên chủ dung mạo trẻ trung xinh , song   cam lòng để bốn tiểu   sủng ái, bèn bày  một kế sách "âm độc".
Mèo Dịch Truyện
Nàng quy định mỗi ngày  giờ Dần khắc hai ( 5:30 sáng), các tiểu   thức dậy, theo Nhị Nha  ngoài  việc nặng nhọc.
Nội dung lao động gồm  các việc như: cho gà vịt ngỗng ăn; nếu   quản gia Hầu phủ  lóc can ngăn, e rằng việc nuôi heo cũng  liệt  danh sách. Ngoài  còn  gieo trồng, cấy mạ,  cỏ, bắt sâu, thu hoạch...
Tóm , là tuyệt đối  cho rảnh rỗi.
Dù  thì trong khu vườn rộng lớn của Hầu phủ, việc trồng mấy thứ hoa cỏ vô dụng thì để  gì? Chẳng ăn uống , cũng chẳng mặc lên  .
Hồ nước rộng mênh m.ô.n.g , nếu chỉ dùng để tưới tiêu mà  cần tranh giành nguồn nước với  khác, thì việc  trồng trọt quả là đáng tiếc khôn nguôi.
Lý do quan trọng nhất là, từng  một đều  gió táp nắng thiêu đốt, khuôn mặt héo hon, già  trông thấy.
Lời  dứt, ngoài hành lang bỗng vọng tiếng bước chân dồn dập. Ngay  đó, một tiểu nha đầu vội vã khải bẩm:
"Phu nhân, Hầu gia  hồi phủ  ạ!"
Cố Uyển Ninh  xong, tựa như sét đánh ngang tai, bàng hoàng đến sững sờ!
Quỷ sứ! Lời tên đó quả nhiên chẳng đáng tin như mây trời sớm nắng chiều mưa. Rõ ràng báo rằng mai mới hồi phủ, cớ  nay  đến sớm như ?
"Nhanh lên, Nhị Nha! Tứ   đang ở ? Mau gọi hết các nàng đến đây cho !"
Nàng tuyệt đối  thể để Từ Vị Bắc  cơ hội gặp riêng bọn họ  mặt .
Nếu diện kiến  sự chứng giám của nàng, e rằng tứ   vẫn còn e dè cái uy của nguyên chủ,  dám buông lời cáo trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mau-ac-doc-doc-suc-minh-oan-hang-ngay/chuong-2.html.]
Trì hoãn  chừng nào  chừng .
"Các nàng đang dựng giàn dưa chuột ạ!" Nhị Nha đáp.
"Vậy thì , chúng  hãy qua đó thôi." Cố Uyển Ninh hạ quyết tâm.
Nàng  chứng tỏ  " chinh  ruộng", cũng đang vất vả lao động, đồng thời cũng là để tránh mặt Từ Vị Bắc, tranh thủ thêm đôi chút thời gian suy tính.
Tứ   thấy chủ mẫu đến,  từ xa quỳ mọp  đất, đầu cúi sát đất,  dám ngẩng lên. Qua đó cũng thấy, gia phong của Hầu phủ nghiêm cẩn đến nhường nào, quy tắc dành cho  thất khắc nghiệt  .
"Các ngươi, ngẩng đầu lên."
Hãy đón nhận cái  uy nghiêm của !
Thế nhưng, tứ   ngẩng đầu, Cố Uyển Ninh suýt chút nữa chẳng kìm nổi cảm xúc trong lòng.
Bốn nàng thị ,  nào  nấy đều đen sạm, rõ ràng tuổi xuân phơi phới, sắc như hoa đào tháng ba,  mà giờ đây   hành hạ đến mức — chẳng khác nào than củi.
Từ Vị Bắc hồi phủ, đối diện với bốn  thể đen sạm tiều tụy thế , chẳng  trong lòng  sẽ nghĩ suy điều gì...
Đại di nương Lý thị dè dặt cất lời:
"Khải bẩm phu nhân,  định sai nô tỳ trồng trọt vật chi ạ?"
Cố Uyển Ninh thầm nhủ: Từ Vị Bắc  về,  sinh con đẻ cái thì để  tự mà sinh, liệu ngươi  trồng  ?
Dẫu trong lòng lắm lời oán trách, nhưng khí thế vẫn  giữ vững.
"Hầu gia  lời rằng,  kẻ  cáo trạng, bảo  ức h.i.ế.p các ngươi, hửm? Ta   , gần đây ngươi còn mang đồ đến cho Hầu gia?"
"Khải bẩm phu nhân, , nô tỳ , nhưng, nhưng   như  ạ..." Đại di nương lập tức run rẩy như cầy sấy, lời  đứt quãng, lúng túng.
"Nô tỳ chỉ đưa cho Hầu gia một bộ y phục mới, tuyệt đối  đưa thư từ gì cả. Nô tỳ xin thề với trời đất, tuyệt đối   ý  hại phu nhân."