Bạc thì tuyệt đối  thể ban cho nàng, nhưng đồ quý giá thì  thể.
Y còn  một viên Dạ Minh Châu quý hiếm,  ít khi đem  phô trương với kẻ ngoài, nghĩ rằng Cố Uyển Ninh chắc chắn sẽ thích.
Hơn nữa, bảo vật truyền gia , tuyệt đối  dễ dàng bán .
Mèo Dịch Truyện
Chỉ cần nàng  đem  đổi bạc,  thì Từ Vị Bắc sẽ ban tặng nàng tất cả những vật phẩm tinh túy nhất.
Còn  vài món ngự tặng, dẫu  thể bán , nhưng  vô cùng tinh xảo mỹ lệ, tất thảy đều sẽ ban cho nàng!
Những vật phẩm cần tốn nhiều tâm tư chuẩn  cũng  thể thiếu, chỉ là thực sự  hao công tốn sức, bởi  Từ Vị Bắc lúc  mới khiến chưởng quỹ  đau đầu.
"Vật phẩm độc đáo?" Chưởng quỹ    thấy đau đầu  vỡ tung, liên tục than khổ: "Hầu gia, trong cửa tiệm của chúng , còn  thứ gì mà phu nhân  từng  chiêm ngưỡng ?"
Phu nhân đối với cửa tiệm  hứng thú sâu sắc, đến mức khiến y nghi ngờ nàng   đây là sản nghiệp của ai.
Bằng , cớ gì một nữ tử khuê các  quan tâm đến những thứ  chứ!
Từ Vị Bắc nghĩ cũng , hầu như mỗi bận Cố Uyển Ninh  khỏi phủ đều ghé qua đó, quả nhiên chẳng còn gì mới lạ nữa.
Đành   đổi hướng suy tư.
Quân sư Cao Lãm, kẻ  biệt danh "đầu chó",  đề xuất một ý kiến mới mẻ.
"Hầu gia, thuộc hạ  một ý kiến, chỉ sợ  phần quá mức xa xỉ, e rằng trong thời điểm    phù hợp cho lắm."
"Ngươi cứ ."
"Trước , vị công tử họ Tiết từng tặng cho Linh Lung cả một phòng đầy lan hoa..."
"Ban tặng thứ đó  ích gì? Ăn cũng chẳng no bụng." Từ Vị Bắc thể hiện sự ghét bỏ, bởi Đại trưởng công chúa cũng  yêu thích lan hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mau-ac-doc-doc-suc-minh-oan-hang-ngay/chuong-293.html.]
"Không , đa phần nữ tử đều ưa thích những loại hoa ." Cao Lãm đáp: "Chỉ là bây giờ, đều là lan  trồng trong nhà ấm,  cận kề Tết Nguyên Đán, nên giá thành vô cùng đắt đỏ..."
Ở kinh thành, bất luận vật phẩm  đắt đỏ đến , chỉ cần đủ phần quý hiếm, cũng chẳng thiếu kẻ chịu bỏ bạc  mua.
"Chẳng  chút nào." Từ Vị Bắc lắc đầu.
"Vâng, thuộc hạ cũng cảm thấy  phần quá mức phô trương."
"Ta  thấy điều  phô trương xa xỉ.  nàng tâm địa vốn lương thiện, lòng  mềm mỏng, một khi trông thấy bách tính đói rét, mà   tiêu phí vô  bạc mua những vật vô dụng phù phiếm, e rằng nàng sẽ cảm thấy  thật hoang đường."
Cũng sẽ càng thêm chán ghét y.
Từ Vị Bắc cảm giác, dường như y  dần dần thấu hiểu  một phần tâm tư của Cố Uyển Ninh.
"Lời Hầu gia  quả đúng là chí lý. Vậy thì..."
"Ngươi  gợi ý cho  ." Từ Vị Bắc gật đầu: "Dùng băng, để   điêu khắc băng hoa !"
"Song, đặt trong phòng ấm, e rằng chẳng mấy chốc sẽ tan mất."
"Ngươi quả là ngu dốt! Người khác ban tặng một phòng tràn ngập hoa, lẽ nào   chẳng thể tạo  cả một sân đầy băng hoa?"
Hắn định sẽ bài trí nơi sân ngoài !
"Mau  lấy băng, lấy thật nhiều,  chiêu mộ thêm thợ thủ công tới." Từ Vị Bắc phân phó: "Chuyện  tuyệt đối  giữ kín, càng  thể để phu nhân  rõ. Đến kỳ,   dành cho nàng một bất ngờ đầy hân hoan."
Hắn thậm chí còn cân nhắc từng ly từng tí,     thế nào để dụ dỗ Cố Uyển Ninh  ngoài,  nhân cơ hội đó, đưa những đóa băng hoa chạm trổ tinh xảo  bày biện khắp viện...
Thời gian ắt hẳn sẽ kéo dài, thật khó để định đoạt.
Song, hôm đó,  nhất định sẽ  chinh giám sát  sự, điều phối vạn việc, chắc hẳn cũng chẳng thành vấn đề gì.
Nghĩ tới dáng vẻ kinh ngạc cùng vui mừng của Cố Uyển Ninh, Từ Vị Bắc bèn thấy  công sức bỏ  đều đáng giá vô ngần.