Cố Uyển Ninh: "Không  chứ,  ngục  , roi vọt của   ?"
Chẳng    nên dương dương tự đắc, ngạo nghễ kiêu căng mới  chứ?
"Không gặp." Từ Vị Bắc vẫn  ngẩng đầu, giọng lạnh tựa băng sương: "Ai cũng  gặp."
Cố Uyển Ninh khẽ , giọng chọc ghẹo: "... Chẳng lẽ ngay cả  cũng   ?"
Từ Vị Bắc   lập tức ngẩng đầu, ánh mắt  tin nổi  Cố Uyển Ninh đang nở nụ  tươi như hoa  mặt.
Ánh mắt  tràn đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Ngay  đó, sắc mặt  lập tức trầm xuống, mở miệng  đuổi khách: "Ngươi cũng  . Quay về ! Ai cho ngươi tới chốn ?"
"Tuy nơi đây chẳng thể sánh bằng Hầu phủ thoải mái, nhưng so với hình dung của , e cũng  đến nỗi tệ."
Cố Uyển Ninh , dùng ánh mắt  hiệu cho ngục , ý  y mở cửa lao.
Ban đầu nàng còn dè dặt với ngục , nhưng  khi thấy y đối với Từ Vị Bắc cung kính đến thế, nàng lập tức nhẹ nhõm.
Đây là  mà Từ Vị Bắc  thể sai khiến, mà Từ Vị Bắc  là    thể nắm giữ...
Dù   khoa trương, song  chính là mục tiêu  ấp ủ, nhất định  đạt thành.
Ngục   chẳng dám mở cửa, run rẩy đưa mắt  Từ Vị Bắc, ngóng chờ y gật đầu  hiệu.
Cố Uyển Ninh còn  đợi Từ Vị Bắc lên tiếng  mở miệng : "Ta  đến , ngươi  chẳng cho  uống ngụm ,  vài câu ân cần  ?"
"Chốn  là nơi  lành gì, ngươi còn mong  uống  ?"
"Nơi nào  ngươi, nơi đó đều trở thành chốn  lành."
Sắc mặt Từ Vị Bắc lập tức ửng đỏ.
Lời tình cảm của Cố Uyển Ninh, quả thật tự nhiên mà ân cần đến .
Ngục  thấy phản ứng của Từ Vị Bắc, còn gì mà chẳng thấu tỏ.
Thôi thôi, chi bằng mau mau mở cửa thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mau-ac-doc-doc-suc-minh-oan-hang-ngay/chuong-536.html.]
Hầu gia  giam cầm, cũng là bởi vì vị  đây.
Vị tổ tông , tuyệt đối  thể đắc tội.
Chọc giận Hầu gia,  vài lời mềm mỏng tạ tội là xong xuôi.
 nếu đắc tội với nữ nhân trong lòng Hầu gia, e rằng cái đầu  cổ  chắc còn  vững vàng...
Cố Uyển Ninh đón lấy cái giỏ từ tay Nhị Nha, dặn dò nàng : "Ngươi hãy lui  ngoài đợi ."
Nhị Nha  vội đáp lời, vội xoa tay : "Cô nương, nô tỳ nguyện ở  cùng  , nô tỳ sẽ chẳng  một lời,  cứ xem như nô tỳ  hiện hữu là ."
Mấy hôm nay, dáng vẻ của cô nương thực sự quá đỗi khiến   kinh ngạc.
Nhị Nha trung tâm tận lực, thậm chí còn sinh nghi, nếu   để mắt trông chừng kỹ, e rằng cô nương sẽ "cường ngạnh bức cung" Hầu gia mất thôi.
E rằng   chút nào!
Chúng  sẽ  chịu thiệt thòi lớn!
Đưa tới cửa thì  đáng giá, nam nhân sẽ chẳng quý trọng.
Dù Hầu gia thật sự là  , cũng  để  tự chủ động mới .
Cố Uyển Ninh: "... Không , ngươi  ngoài . Hầu gia sẽ   gì  ."
Mèo Dịch Truyện
Nhị Nha cuối cùng  nhịn  nữa, khẽ khàng thốt: "Nô tỳ là lo cô nương   gì Hầu gia..."
Tuy rằng nàng    khẽ, nhưng khổ nỗi tai Từ Vị Bắc  quá đỗi thính nhạy,  rõ mồn một từng lời.
Sắc mặt   càng thêm ửng đỏ, một nỗi tự ti sâu sắc bỗng trỗi dậy trong lòng.
Hắn còn  thể   gì nữa đây?
Hắn chỉ là một kẻ phế nhân.
Nghĩ đến đây, vẻ cự tuyệt  gương mặt   càng thêm kiên quyết rõ rệt.
Cố Uyển Ninh vẫn luôn quan sát thần sắc, chăm chú  , thấy thế liền lòng thầm nhủ  , lập tức khẽ cất giọng dứt khoát: "Đại ca  dặn   vài lời   riêng với Hầu gia,  thể để  khác  . Có điều ngươi thì cũng  tính là  ngoài..."