Nhị di nương suýt nữa thì phun  ngụm m.á.u ứ đọng trong lòng.
Đệ  từ  tới nay luôn  lời, luôn siêng năng cầu thị, xưa nay  từng chất vấn  phản đối bất kỳ an bài nào của .
"... Có lẽ là vì bao năm nay  ở Hầu phủ, còn    ở bên ngoài gánh vác việc cửa hàng,  mang  phận thương nhân nên chịu thiệt thòi, cho nên mới xem trọng vị Sử cô nương  đến thế..."
Nhị di nương   với Cố Uyển Ninh,  tự trấn an lòng , tìm cớ biện bạch  cho  .
Nàng  thậm chí còn  rõ  chỉ đang tự dối lòng, nhưng  thể  gì  đây?
Chẳng lẽ nàng   thể thừa nhận, mối hôn sự  là sai lầm, rằng     chọn nhầm ?
Cố Uyển Ninh và Tam di nương đều  phần ngượng ngập.
Hai  sáng suốt như các nàng đây, cũng thấy mối hôn sự ... chi bằng đừng thành thì hơn.
Dứt khoát đoạn tuyệt, thà đau một  còn hơn  chịu bi ai cả kiếp.
Chần chừ do dự, sẽ khổ cả một đời.
 những lời như thế, tuyệt đối  thể  thành lời.
Chuyện  chỉ  thể để tỷ  họ tự  thấu hiểu.
Vì thế các nàng chỉ lặng lẽ lắng , thỉnh thoảng phụ họa đôi ba câu, nhưng đều  đưa  ý kiến  lời khuyên gì.
Thực , Nhị di nương cũng chẳng cần.
Nàng  chẳng mấy chốc  tự dỗ dành bản .
"Chưa gả  cửa thì cứ ngỡ tiền bạc dễ kiếm. Sau  giao cửa hàng cho họ quản lý , tự khắc sẽ rõ kiếm tiền nào  dễ dàng gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mau-ac-doc-doc-suc-minh-oan-hang-ngay/chuong-603.html.]
Mèo Dịch Truyện
"Vị cô nương  còn  nghĩ cho di nương , chứng tỏ là   ơn  báo,  như    thể là kẻ bạc bẽo."
Cứ như , Nhị di nương tự dỗ dành chính .
Trên đường trở về, Cố Uyển Ninh  kìm  lòng mà hỏi Tam di nương: "Hoa Anh, tỷ thấy mối hôn sự ...  thỏa chăng?"
"Nha đầu con thứ  xuất  thấp hèn,  tự cho  là , lời lẽ ngông nghênh, lúc quyến rũ nam nhân thì  chẳng  e dè, thẹn thùng — chắc hẳn   truyền thụ đúng bài từ vị di nương của ả ."
Tam di nương đáp một câu thẳng thừng đầy sát khí,  hề khoan nhượng chút nào.
Cố Uyển Ninh  xong chỉ  thở dài.
"Chỉ e rằng về  , Dung Dung  sẽ trở thành  dưng mà thôi." Tam di nương than nhẹ.
Trong lòng Cố Uyển Ninh cũng nghĩ , chỉ là khi nhớ đến Kim Hoa Vũ hiền lành ngoan ngoãn , nàng  thấy    đến mức  sắc  mê hoặc mà hồ đồ.
Tuy , nàng vẫn hy vọng mối hôn sự   thể khước từ.
"Ta thậm chí còn từng nghĩ,  là để Dung Dung tung tin đồn,  rằng nhà  sắp phá sản xem  — xem liệu bên  còn  gả nữa chăng."
"Thế thì chắc chắn   nữa . Chuyện đó chẳng cần thử, Dung Dung trong lòng tự khắc rõ mười mươi. Hai nhà kết , bên  nào  thế, thứ  trúng chẳng  là gia cảnh phú quý bên  đây ?"
"Cũng đúng, là  ngu  ." Cố Uyển Ninh : "Cứ quan sát thêm ,  thấy về   chắc chắn còn chẳng yên  chút nào."
"Nếu Dung Dung thật sự tỉnh ngộ, thì nên tự  tìm cho  một đường lui. Rời khỏi đó, sống như  hiện tại, cuộc sống sẽ khá hơn nhiều."
Cố Uyển Ninh thầm nghĩ: Chuyện đó thì  thể.
Với Nhị di nương,   chính là như con đẻ của nàng .
Vì   mà lo lắng, vì việc    mà đau lòng, tức giận — nhưng dù thế nào cũng  bao giờ buông bỏ  .
"Tỷ tin , Sử cô nương  gả  cửa, chắc chắn sẽ lập tức nhúng tay  việc cửa hàng." Tam di nương .