Chương 4
 
Anh  tai mèo , trong mắt thoáng nét sự khát khao mơ hồ.
 
 thở phào nhẹ nhõm, hóa   vẫn thích mèo.
 
 cúi đầu, dùng tai dụi   thật mạnh, nịnh nọt:
 
“Được chứ  chứ,   sờ thế nào thì sờ …”
 
  kịp mừng vì tưởng  sẽ sờ cho thật ,  mà  chỉ nhẹ nhàng véo vành tai trắng mịn của  một cái.
 
Véo xong,  vội  , cúi gập lưng  rời giường, bước  phòng tắm với một tư thế kỳ quặc.
 
Để   một con mèo  ngơ trong gió.
 
Tiếng nước chảy nhỏ phòng tắm vang .
 
 chợt thấy tủi .
 
Chả lẽ Phó Cảnh Thâm ghét  nên chỉ véo tai  xong là chạy  tắm liền ?
 
Nửa tiếng ,  bước  từ phòng tắm, trao cho  chiếc áo choàng tắm của .
 
Lúc   mới nhận   đang  mặc cái gì.
 
Mặt nóng bừng.
 
Vội vàng khoác áo choàng  .
 
Không nhịn ,  lén ngửi.
 
Áo choàng thơm mùi Phó Cảnh Thâm, một hương thơm dịu ngọt.
 
Cảm xúc buồn bả thoảng qua   xoa dịu một chút.
 
Có lẽ  cũng  hẳn là... ghét bỏ ?
 
 chột  gọi   khi  định rời :
 
“Anh ơi,  tin em ? Em… em  thể ở  đây ? Em hứa sẽ ăn ít …”
 
Chân  bỗng thoáng ngừng .
 
Anh trả lời, giọng trầm thấp, chắn ngang câu tiếp theo của :
 
“Anh tin em.”
 
“Không cần gọi  là chủ nữa, cứ gọi tên  thôi.”
 
“Và… em ăn nhiều thêm chút cũng , em quá gầy .”
 
…
 
Phó Cảnh Thâm rời ,  hí hửng lăn lộn trong chăn.
 
Đuôi mèo  ngừng vẫy vẫy.
 
Vé cơm miễn phí xem  vẫn còn an .
 
 là  nhờ trí thông minh của mèo  đây
 
 lời      so với    thấy   gượng gạo.
 
Không  cả, tình cảm là  vun vén mà.
 
Một con sen cực phẩm như    dễ dàng mà nắm !
 
Tiếc là  mừng quá sớm.
 
Khi  trở  hình , Phó Cảnh Thâm vẫn đối xử   với .
 
Không    giải thích  , mà  bộ biệt thự đều dễ dàng chấp nhận .
 
Đồ ăn của  thậm chí còn hoành tráng hơn  sashimi hạng nhất nhập từ Nhật, thi thoảng  thêm bò Wagyu Úc,  lúc còn Wellington steak, sushi trứng cá… đủ loại món cao cấp.
 
  một điều  đổi là:
 
Phó Cảnh Thâm dời ổ ngủ của  , phân cho  một phòng riêng.
 
Anh vẫn dịu dàng như , nhưng nhất quyết  chịu ngủ cùng  nữa.
 
Mỗi đêm  chỉ  cắn mền  thầm.
 
Thật quái lạ,   đang câu dẫn  !?
 
Ôi , mất  dương khí khi ngủ cùng , thì chỉ với lượng dương khí trong sinh hoạt bình thường  thì  luôn  chịu đựng cảnh luôn ở cái ngưỡng:  c.h.ế.t đói mà cũng   ăn no.
 
Một cái cảm giác cứ lửng lơ khó chịu.
 
Bực quá,  lên một app chia sẻ nhỏ cầu cứu:
 
【Chủ đột nhiên   ngủ cùng em nữa,   ?】
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-4.html.]
Bài đăng nhanh chóng nhận  phản hồi
 
Bình luận đủ kiểu:
 
【Ủa là  nữa ,  là ai đây là  dị trời????】
 
【Điện thoại cưng  kéo tui  cái drama gì nữa đây?】
 
【Cho    chủ một    (Y.Y)…】
 
【Chị đây  kinh nghiệm,    em nịnh thêm chút, thử mặc bộ váy ngủ ren đen  , bảo đảm hiệu quả】
 
【Tầng   tranh thủ bán hàng ,   mua …】
 
Dù  nhiều ý kiến trái chiều, nhưng bộ váy ngủ ren đen   thật.
 
Thử cũng , chứ tội gì  thử.
 
Đặt hàng xong,  nhanh chóng nhận  chiếc váy ren đen nhỏ nhắn.
 
Đứng  gương  vòng… vải  ít thật, nhưng  đúng chỗ cần .
 
Tự tin trong  tăng vọt.
 
Bộ váy xinh đến mức cả tim  cũng đập loạn.
 
 thề sẽ  để thua Phó Cảnh Thâm.
 
Tối đó   ngay bộ váy ren trong áo choàng, chuẩn  chờ  về “thực hành”.
 
Đợi… đợi mãi  đến khi ăn xong tối vẫn  thấy bóng .
 
Trong điện thoại vang lên tin nhắn của Phó Cảnh Thâm:
 
【Tối nay   tiếp khách, em ngoan ngủ sớm nhé, đừng chờ .】
 
 trả lời một chữ 【ok】, nhưng lòng vẫn  chịu yên.
 
Lén lút chạy lên lầu, dựng tai  ngóng tiếng động  tầng .
 
Không , tối nay mèo nhất định  ăn no!
 
Gần nửa đêm, cuối cùng  tiếng động lớn  nhà.
 
 vội mở cửa, đúng lúc va  quản gia đang  xuống.
 
Quản gia giải thích:
 
“Hình như  khách nhưng say sỉn, ông chủ định đưa  đó về biệt thự để lo liệu.”
 
“Chắc sẽ  ồn nên xin  cô nha”
 
“Không ,  cũng xuống xem thôi.”
 
Vì tò mò,  lững thững  xuống.
 
Bóng lưng hai  ở  hiện  giữa ánh sáng… Người đàn ông đang ôm lấy vai ,  lảm nhảm  rõ.
 
Nghe tiếng , Phó Cảnh Thâm  :
 
“Em xuống  ?”
 
  c.h.ế.t cứng tại chỗ… Bởi  đang lê vai , say mèm,   ai khác chính là… Lệ Trạch!
 
Mặt  tái mét, gần như  dám tin  mắt .
 
Hai  bọn họ   kình địch ?
 
Vậy mà   còn mang   về nhà?
 
Thấy   vẻ bất an, Phó Cảnh Thâm an ủi :
 
“Cậu  say xong cứ bám lấy   buông, nếu   cũng   đưa    nhà.”
 
“Đừng lo,  sẽ lo  thỏa cho  . Em lên  nghỉ .”
 
 cố kìm cơn run,  vẻ bình thản gật đầu:
 
“Ừ,  em lên .”
 
Vừa dứt lời, tên say rượu  bỗng lẩm bẩm:
 
“Bảo bối… bảo bối,   em , em  về , đúng …”
 
Rồi   chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
 
  nép ở đầu cầu thang, chân mềm nhũn như  khuỵu xuống.
 
May là bọn mèo chúng  chạy nhanh.
 
Không chút chần chừ,  vội vã về phòng đóng sầm cửa , theo bản năng cuộn   chăn.
 
Lời tự an ủi lặp  lặp  trong đầu: