Chương 5
 
Không  ,   say  nên chẳng nhớ  gì .
 
Ngày mai sẽ là một ngày mới mà!
 
Ngủ   trong nỗi lo lắng cho tới khi  cảm giác ấm áp chạm lên đầu.
 
Mơ mơ màng màng  ngẩng lên liền thấy Phó Cảnh Thâm   mép giường, một tay vuốt vuốt mái tóc rối của , tay  đang cầm một đĩa cá hồi, là món  thích nhất.
 
Trong mắt  là nụ  ấm áp khiến  cũng mím môi mỉm  theo.
 
Anh gắp miếng cá hồi đưa đến  miệng , lớ ngớ xin :
 
“Hôm nay là  của ,  mang  về mà   ,   em sợ ?”
 
“Tên  khách nhà  tên là Lệ Trạch.”
 
“Cậu  dạo  tìm bồ đến phát điên , ngày thường chẳng  với  câu nào, nhưng hôm nay say xỉn thì ôm chặt  buông, miệng cứ bảo là bảo bối ở đây.”
 
“Em đừng để ý đến  ,   sắp xếp cho   ở phòng  hành lang đối diện, cách xa chỗ em lắm, em cứ yên tâm ngủ .”
 
Nghe đến đó, miếng cá trong miệng bỗng hóa nhạt như giấy.
 
Trời ơi,    vẫn còn tìm !!
 
 lấy  bình tĩnh, gắng gượng nở nụ  và đáp:
 
“Ừm, em  .”
 
Phó Cảnh Thâm vuốt đầu    cho  một miếng cá hồi.
 
Phải thừa nhận,   chăm sóc mèo cực kỳ  tay nghề.
 
Chỉ trừ điểm duy nhất là ở khoản  thỏa mãn  , thì  đúng chuẩn là một con sen tuyệt vời.
 
Anh cho  ăn chậm rãi, lúc  ăn quá nóng vội liền dịu dàng xoa đầu an ủi .
 
Khi ngón tay thon dài vuốt qua cằm ,   dụi  lên,  lập tức gãi gãi cho .
 
Sướng quá, sướng quá.
 
Rồi  cũng mềm nhũn , lăn  ngủ lúc nào chẳng .
 
Đến nửa đêm, một cơn đói dữ dội từ vùng bụng đánh thức  dậy.
 
Ừm, là đói bụng . Đói c.h.ế.t  .
 
Nhìn xuống chiếc váy ngủ  kịp , đắn đo mãi  quyết định  len sang phòng Phó Cảnh Thâm tìm đồ ăn, tối nay cùng với Lệ Trạch ở chung một mái nhà, rủi gặp  một cái thì nguy mất.
 
Lăn qua lăn  vài vong,  quyết định lén xuống bếp lấy cốc nước đá cho hạ cơn nóng.
 
Đổ nước thật nhanh thì chắc     ?
 
 khẽ khép cửa, lặng lẽ xuống bếp, rót một cốc nước đá    định lội lên lầu.
 
Từ trong bóng tối bỗng hiện lên đôi tay ôm chặt  từ phía , kẹp   giữa bụng và bức tường lạnh lẽo.
 
Một giọng  quen thuộc vang lên  đầu:
 
“Bảo bối, cuối cùng… cũng bắt  em .”
 
Là Lệ Trạch!!
 
  dám ngẩng đầu, chỉ cố cứng miệng đáp:
 
“Anh gì ơi,  lẽ  nhận nhầm  .”
 
Lệ Trạch lạnh lùng  khẩy, nắm chặt cằm   mạnh bạo giật cho  ngẩng đầu lên.
 
Chúng  chạm mắt .
 
Đôi mắt   hề lóng lánh men rượu, mà chỉ còn  dục vọng và sự cuồng si  thể giấu:
 
“Bảo bối, để tìm em,  suýt lật hết cả thành phố  lên .”
 
“Em  xem,     thể nhận nhầm  ?”
 
Lệ Trạch cúi xuống,  thở khẽ cọ  cổ .
 
Anh hít sâu một , giọng khàn khàn:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-5.html.]
“Ngu Đào   nhớ em đến phát điên  ”
 
“Về với  .”
 
Nghe đến câu đó, lông mèo    dựng ngược lên, hoảng sợ vội vùng vẫy.
 
“Em  về với  , thả em  mau!”
 
 Lệ Trạch như   thấy, còn siết chặt hơn nữa:
 
“Đừng  loạn, bé ơi.”
 
“Nghe lời  , nếu      sẽ  gì …”
 
Cút  mấy lời đó !
 
Tức quá,  cắn thật mạnh một cái  vai .
 
Anh chỉ ừm một tiếng,  vẫn  hề nhúc nhích.
 
Lệ Trạch  chằm chằm , một nụ hôn mạnh mẽ, đầy sự chiếm đoạt sắp sửa rơi xuống.
 
 ngay khoảnh khắc  đó,   ai đó từ phía  giữ chặt lấy vai.
 
“Lệ Trạch,   cô     ? Anh đang  gì ?”
 
Không  từ lúc nào, Phó Cảnh Thâm  xuống cầu thang!
 
Lợi dụng lúc Lệ Trạch ngơ ,  lách nhanh qua  cánh tay , núp  phía  Phó Cảnh Thâm.
 
Lệ Trạch sắc mặt tối sầm,miệng  mỉa mai:
 
“ đang hôn  đàn bà của , liên quan gì đến  chứ?”
 
Phó Cảnh Thâm thản nhiên  chắn  mặt ,  nhẹ mà lạnh:
 
“Cô     của   , thì  để cô  tự .”
 
Ngay lập tức, ánh mắt cả hai đều dồn về phía .
 
Lệ Trạch mỉm :
 
“Bảo bối,  cho   , giữa hai chúng  là mối quan hệ thế nào?”
 
Quá… quá hỗn loạn .
 
Hỗn như một nồi cháo luôn .
 
Có thể cứ để  thứ nguội  một cái  ?
 
Nếu cho  chọn , dù  đói c.h.ế.t  cũng  đ.â.m đầu  mấy   nữa.
 
 ngay bây giờ,   câu hỏi đó của Lệ Trạch,   do dự mà trả lời.
 
Thân là một con mèo   ăn  con cá  ném .
 
 nghiêm túc lắc đầu:
 
“Không  , em   .”
 
Vừa  xong,  cảm nhận nhiệt độ quanh Lệ Trạch bỗng lạnh xuống mấy phần.
 
Phó Cảnh Thâm  hiệu mời lịch sự:
 
“Vì hành vi   của  gần như là quấy rối,  buộc  mời   ngoài.”
 
Lệ Trạch  gằn, tức đến nhếch mép:
 
“Được, Phó Cảnh Thâm,  dám ăn cắp  của , món nợ    tính với  ...”
 
“...Anh  quyền gì mà quản …”
 
Anh  tức giận lao tới,  túm cổ áo Phó Cảnh Thâm, nhưng lập tức  mấy gã vệ sĩ mặc đồ đen ập đến ghì .
 
Phó Cảnh Thâm thản nhiên chỉnh  chiếc cúc tay   xô lệch:
 
“Ừ, tất nhiên   quyền. Họ sẽ đưa  đến nơi cần đến, mong   thể tỉnh  ở đó.”
 
Lần đầu thấy Phó Cảnh Thâm  dáng “đại ca” như ,  cứ  đó mà há mồm.
 
May mà  là một con sen chính hiệu, nếu  chắc  toi đời thật , lỡ mà  đưa đến chỗ kinh khủng …