Chương 6
 
Phó Cảnh Thâm   ,  mỉm :
 
“Cái đầu óc nhỏ bé của em đang nghĩ gì ,  chỉ đưa    bệnh viện để giải rượu thôi.”
 
“Em  đói ? Muốn   thêm miếng cá hồi nữa ?”
 
Anh khoác tạp dề, bước  bếp.
 
Phó Cảnh Thâm khi  nấu ăn cũng thật duyên dáng phong nhã.
 
  mà thèm theo cả nghĩa ăn lẫn nghĩa sướng.
 
Bất chợt  vòng tay ôm  từ phía , dụi sát .
 
Hức hức, mùi thơm thật dễ chịu…
 
Anh tưởng  vẫn còn sợ hãi, liền   nhẹ nhàng vỗ lưng :
 
“Không  , mèo ngoan ơi,  ở đây mà…”
 
 dụi  vài giọt nước mắt,  dùng chiêu cũ:
 
“Em đói lắm Cảnh Thâm.”
 
“Cho em ăn   ?”
 
Anh bất đắc dĩ  xuống :
 
“Vậy em ngoan thả tay ,    cá hồi cho em ăn…”
 
Thành bại của bữa ăn  ở giây phút !
 
  chịu buông, còn ép sát hơn nữa.
 
“Không  kiểu đó mà  ơi.”
 
Nhón chân lên,  liều lĩnh hôn  môi mỏng của .
 
Ngon, mềm và thật .
 
Chưa kịp nhấm nháp  dư vị,  lùi vội, hai tay chống lên mặt đá bếp, vẻ bối rối:
 
“Mèo ơi,  …”
 
Bị ngắt giữa chừng,    ươn ướt nước mắt.
 
Trước đó  thể là giả vờ, nhưng giờ thì đúng là   tủi  thật sự.
 
Anh  đúng là chê  bẩn !
 
Lúc  véo tai một cái là chạy  tắm.
 
Bây giờ hôn một cái cũng  như miễn cưỡng lắm …
 
Làm như  giống con yêu quái chuyên ăn h.i.ế.p trai  ngoan hiền lắm .
 
Cái lòng tự trọng meo meo của   tổn thương nặng nề.
 
Nghĩ , nước mắt liền rơi:
 
“Anh … chê… chê em dơ! Em ghét …”
 
“Không     chê em , Mimi…”
 
“Em  quan tâm! Nếu   cho em ăn thì còn nhiều  cho em ăn, em  tìm  khác!”
 
 lau nước mắt,    thẳng.
 
Chưa kịp  xa thì  Phó Cảnh Thâm kéo  từ phía .
 
“Không   tìm  khác.”
 
Anh kéo  áp  ngực, ánh mắt siết chặt:
 
“Nói xem,   cho em ăn kiểu gì?”
 
“Th- th- thì… bằng cái đó…”
 
 cũng ngại, chỉ dám dùng cái đuôi trắng mượt rướt móc móc , để cho nó chậm rãi vươn lên.
 
Chuyện  đó diễn  như nước chảy mây trôi, cơ thể  ấm áp hẳn lên.
 
“Tại vì để duy trì hình   cần dương khí, nê- nên cần  cho em ăn…”
 
 lí nhí giải thích.
 
Phó Cảnh Thâm gật gù hiểu ý,  bồng  lên ngang hông. Giọng  trầm, khàn:
 
“Vậy em  ăn bao nhiêu thì cũng cứ tự nhiên, đừng bỏ    ? Mimi.”
 
“Ừm, đúng , ngoan lắm…”
 
Tối đó,  chuyện rộn ràng đến tận khuya.
 
 kể  nhiều thứ,  đến khô cả miệng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-6.html.]
Từ chuyện ở làng Miêu Miêu đến cả Lệ Trạch.
 
Mỗi  nhắc đến Lệ Trạch, Phó Cảnh Thâm  mất bình tĩnh một chút.
 
  nhịn  mà nhắc  nhắc  vài  và  dương khí trong    bổ sung thêm vài phần.
 
Hehe, ngon quá.
 
…
 
Sáng hôm ,  hiếm hoi  ăn no uống đủ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
 
Những ngày  đó,  dọn hẳn  phòng của Phó Cảnh Thâm.
 
Bắt đầu  cuộc sống no đủ như , cứ  ăn no là   lo.
 
Hơn nữa, Phó Cảnh Thâm chu đáo hơn Lệ Trạch nhiều.
 
Lệ Trạch  gì thì chỉ    vui, chẳng màng tới .
 
Còn Phó Cảnh Thâm thì cứ lo  nghĩ  cho , thậm chí  lúc tự tay phục vụ.
 
Quả đúng như  :  tìm loại con sen kiểu  mới là chuẩn nhất.
 
Chẳng vui  bao lâu, thì  một hôm Phó Cảnh Thâm  công tác.
 
Tối đó  ở nhà một , thính tai nhạy bén bắt  ngay tiếng động lạ  lầu.
 
Rón rén  tới đầu cầu thang,  thấy  mấy tên đàn ông mặc đồ đen lén lút   từ cửa chính.
 
Ánh trăng chiếu rọi xuống,   rõ mặt họ.
 
Những gã  hình như đều từng xuất hiện bên cạnh Lệ Trạch  …
 
Ôi trời ơi! Anh   định  gì nữa?
 
Không kịp suy luận, mấy tên đàn ông  tiến gần phòng  hơn.
 
 nhanh trí, liền biến về hình dạng con mèo  chui  đống quần áo xếp chồng.
 
Dù gì Lệ Trạch chắc là   rõ hình dạng thật của …
 
“Cạch” cửa mở.
 
Bọn họ lật qua phòng một lượt, thấy  , liền lấy máy dò nhiệt  dò từng mét.
 
Ồ, chuyên nghiệp nhỉ.
 
Máy dừng hẳn ở chỗ .
 
 buộc  chủ động, thò đầu  “meo” một tiếng.
 
Ai ngờ, mấy tên to con mắt sáng lên như trúng mánh, một tay bắt  quăng   cái lồng đặt sẵn phía .
 
Gì cơ? Chuẩn  sẵn lồng luôn ?
 
Bọn họ khiêng lồng nhốt  tới tận xe.
 
Tên đàn em khiêng lồng thì thì thầm với gã  ghế phụ:
 
“Anh ơi, tại  ông chủ  dặn nếu  bắt   thì  bắt một con mèo ?…”
 
Đầu gã lớn lầm bầm:
 
“Việc của chủ, mày đừng quan tâm.”
 
Bị nhôt trong lồng,   thấy mà trong lòng cuộn sống.
 
Lệ Trạch    là mèo ?
 
Anh…    âm thầm hại !
 
Tức điên lên,  kêu meo meo.
 
 quãng đường quá dài, meo meo mãi   cũng kiệt sức mà ngủ  .
 
Lần tỉnh dậy ,  mắt là một màu trắng tinh.
 
Quay  xung quanh, tim  lạnh buốt.
 
Chẳng  đây chính là phòng thí nghiệm ghê rợn trong truyền thuyết ?
 
Tường trắng, chỉ  một ô cửa kính quan sát.
 
 lùi  định trốn thì đụng  tường.
 
Chưa kịp ngoảnh ,   ai đó ôm chặt lên.
 
Lệ Trạch và đôi mắt mèo của  chạm .
 
Anh  áp trán  cái đầu đầy lông của , phát  tiếng rên thỏa mãn.
 
Trong đáy mắt   là nụ  bệnh hoạn:
 
“Bảo bối, em  về ,    nhất định  buông tay em .”
 
Ngay  đó “cạch” một tiếng, chiếc vòng cổ khóa chặt  cổ , một sợi xích dài nối từ vòng cổ  tới bàn tay của  .