Chương 2
 
Im lặng… 
 
Một lát ,   thấy một  thở sâu thật dài.
 
“Có … quá nhanh  ?”
 
Hả? Ý gì?  còn  xếp hàng chờ   nữa ?
 
 bắt đầu bực:
 
“Rốt cuộc   chơi   đây? Em  cho  , em  thiếu tiền . Nếu  còn dây dưa, em sẽ  tìm  khác chơi đó!”
 
“Đi tìm  khác?”
 
Không hiểu câu nào của  chọc giận  , giọng  vốn còn coi như ôn hòa chợt trầm xuống:
 
“Không .”
 
“Chu tiểu thư,    món đồ chơi của em.”
 
“Anh khác với những gã đàn ông mà em tùy tiện quen ngoài . Anh nghĩ, em nên dành cho  đủ sự tôn trọng…”
 
Âm điệu trầm khàn, như đang kìm nén tức giận, xen lẫn cả  thở nặng nề,  chẳng khác nào một  chồng tuyệt vọng  giữ nổi bà vợ ngoại tình.
 
 ngẩn . Bây giờ  chơi thuê mà cũng bày đặt kiểu cách thế  ?
 
 nghĩ  cũng đúng, với loại kỹ thuật top đầu, thời gian chính là tiền bạc.
 
   lỡ của   từng  thời gian, giờ  hủy đơn thì quả thật cũng chẳng .
 
Trong lòng thoáng  chút áy náy.
 
“Vậy   xem,   ?”
 
Anh  khẽ thở , giọng thấp trầm:
 
“Anh nghĩ, chúng   thể gặp  .”
 
“Làm quen tính cách ,  đó… cũng  muộn.”
 
Trời ạ, còn  quy trình  nữa ?
 
 nhớ  vài  chơi thuê  khách đặt thêm đơn, thường sẽ cố tình tạo cảm giác gắn bó.
 
Là một tay s.ú.n.g đỉnh cấp, ắt hẳn   cũng  chiêu trò riêng.
 
 lập tức thấy hứng thú.
 
“Được thôi, thời gian địa điểm  quyết.”
 
Số tiền hai trăm   chuyển lúc đầu,    ấn trả về.
 
Ồ, còn  cả chiêu Dục Cự Hoàn Nghênh nữa  (vờ từ chối để  nắm chắc hơn).
 
Quả nhiên,  thả dây dài để câu cá lớn đây mà!
 
…
 
Nhà hàng  hẹn ở tầng 70 của Toàn Nhà Thương mại Thế Giới – Khu Vườn của Monet.
 
 nhướn mày. Ở đây mức tiêu phí cũng chẳng hề rẻ.
 
Tên chơi thuê  cũng chịu chi phết nhỉ.
 
Bỗng dưng   cảm giác như sắp chứng kiến tình yêu qua mạng bước  đời thực.
 
Trước giờ   từng gặp trực tiếp bất kỳ  con trai nào quen qua game.
 
 giọng    quá dễ , khiến  bỗng  chút hồi hộp như đang mở blind box .
 
Nghe , thanh niên  giọng  thì mặt mũi như… “lợn”!
 
 đảo mắt khắp lượt mà chẳng thấy “con heo”…  , chẳng thấy  chơi thuê  cả.
 
Ánh mắt  bỗng khựng  ở một  tuyệt đối  nên xuất hiện ở đây,  đó là Thẩm Ngọc Kinh!
 
Không lâu   còn   qua ảnh chụp của  .
 
Qua lớp kính màu , đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng trông vô cùng sắc sảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mich-ngoc-kinh/chuong-2.html.]
 
Anh  sát bên cửa sổ, âu phục thẳng thớm, cả  toát  vẻ lạnh lùng cao quý, mang khí chất kiêu ngạo, khó mà  gần.
 
Thỉnh thoảng  liếc đồng hồ, trông như đang chờ ai.
 
Sao    ở đây!
 
  nhịn  oán thầm, xem  là chắc  sự nhúng tay của   .
 
Bắt gặp ánh mắt    sang, nụ  gượng gạo  môi  lập tức đông cứng,  nhanh chóng biến thành dáng vẻ ngượng ngùng lấy lòng.
 
Xong , giờ  sang chào hỏi cũng  .
 
Vừa  tới,   nhanh tay nhắn cho  chơi thuê:
 
“Anh đừng tới nữa, em gặp chút rắc rối .”
 
Ngồi bên bàn, Thẩm Ngọc Kinh  chằm chằm  màn hình điện thoại, gương mặt thoáng cứng .
 
 lập tức bật “chế độ xã giao”, hồ hởi chạy tới chào hỏi:
 
“Chào  Thẩm, thật trùng hợp quá,  ngờ  gặp  ở đây!”
 
“Chú Thẩm vẫn khỏe chứ? Thím Thẩm thì ? Anh mới về nước chắc cũng  quen lắm nhỉ…”
 
Một loạt câu hỏi xã giao vô nghĩa,  mà   cũng  tỏ  bực bội, kiên nhẫn trả lời từng câu một.
 
Chỉ là, đôi mắt thâm sâu của  vẫn dõi thẳng  , khiến lòng  căng thẳng đến mức rối loạn.
 
Nhìn danh sách các câu hỏi dự phòng sắp cạn sạch,  sốt ruột đến mức chỉ  cào tay.
 
Trời đ.á.n.h ơi, ai hiểu nỗi bi thương của một kẻ giả vờ hướng ngoại chứ!
 
Thẩm Ngọc Kinh thậm chí còn ga-lăng gọi món giúp , dáng vẻ như  tiếp tục trò chuyện.
 
Quả nhiên là do   sắp đặt cả !
 
Ngay lúc  đang     nước mắt,   khẽ mỉm , bất ngờ hỏi một câu:
 
“Em  …   gửi nhầm tin nhắn ?”
 
 giật nảy . Sao      gửi tin nhắn?
 
 nghi hoặc liếc nhanh điện thoại, rõ ràng   gửi nhầm gì .
 
Ồ, thì    đang bóng gió nhắc nhở  chuyện  chủ động add WeChat.
 
 vội vàng nặn  nụ :
 
“À ha ha, thật  em  định add  từ lâu , chỉ tại dạo  bận quá… bận xử lý một  công việc thôi.”
 
“Em hiện đang đầu tư một dự án của TIMI, mỗi thứ Năm đều  buổi họp ở KFC, chỗ  chính ở Photon Studio, thỉnh thoảng còn  tiếp xúc với mấy đối tác PW…”
 
Thẩm Ngọc Kinh khẽ :
 
“Xem  em cũng bận thật.”
 
“Cũng tạm thôi ạ.”
 
Đối diện một tinh  như ,  chỉ thấy nơm nớp lo sợ, giống hệt cảm giác  thầy giáo hồi cấp ba bất ngờ gọi  dậy kiểm tra từ vựng, trong khi  chỉ nhớ  mỗi chữ hello.
 
 đoán mãi cũng  thể tìm  điểm chung nào để  chuyện.
 
Thế là trong những câu chuyện tiếp theo,  bèn… mạnh dạn bịa luôn.
 
Anh kể chuyện  trượt tuyết dã ngoại ở dãy An-pơ.
 
 bèn bảo   từng nhảy dù ở căn cứ quân sự.
 
Anh   từng đến Reykjavík ngắm cực quang.
 
 liền đáp  cũng  từng ở ngoài biển cưỡi cá voi.
 
Anh kể về quãng thời gian l..m t.ì.n.h nguyện viên gìn giữ hòa bình ở châu Phi, từng  trải giữa lửa đạn.
 
 liền đáp:
 
“Trùng hợp ghê,  lâu  em cũng từng  dính b.o.m trong vùng oanh tạc đó!”
 
Có lẽ là hành trình phong phú  của  khiến   cảm động, khóe môi Thẩm Ngọc Kinh thỉnh thoảng  cong nhẹ, mang theo ý .