Chương 4
 
Với tính cách của ba , chắc chắn ông sẽ  bỏ qua.
 
Từ nhỏ đến lớn,  luôn sống theo một nguyên tắc: gây chuyện nhưng  sợ chuyện.
 
Hèn nhát gây  vô  rắc rối,  kiềm chế dùng tiên của ông  để giải quyết.
 
Mấy chuyện  thể dùng tiền để dàn xếp thì   , nhưng   nếu   khéo sẽ trực tiếp phá hỏng tình nghĩa hai nhà, thậm chí  thể  tiêu tan hơn nửa sự nghiệp của ba, bắt ông  trải qua  cảm giác tay trắng dựng nghiệp ở tuổi trung niên!
 
Việc “hiếu thảo” như thế,  thật sự  dám .
 
Hay là lỡ  thì cứ để nó lỡ luôn nhỉ?
 
Thẩm Ngọc Kinh dường như cũng  hề ghét .
 
Trong góc  của  , ngay cả chuyện quá mức như  cũng  đồng ý, chẳng   nghĩa là đang nghĩ tới chuyện thúc đẩy liên hôn ?
 
  thật sự  hiểu nổi    trúng  ở chỗ nào.
 
Gương mặt ưa ? Hay cái đầu lúc tỉnh lúc điên?
 
Không lẽ là bốn nghìn điểm kill trong game của ?
 
Có thể… chỉ là nhất thời nổi hứng? Hay do m.á.u hiếu thắng thôi?
 
 nhất thời  xác định nổi.
 
Hai bán cầu não của  đấu  tới tận ba giờ sáng, cuối cùng vẫn  chịu nổi mà ngủ  .
 
Đêm đó,  ngủ  yên.
 
Trong mơ, Thẩm Ngọc Kinh thật sự cùng  chơi b.ắ.n súng.
 
Ngón tay dài thon, trắng như ngọc của  nắm lấy  s.ú.n.g AMR đen lạnh, ngắm chuẩn từ xa.
 
Kẻ địch  cao  ló đầu     hạ gục ngay lập tức.
 
 chân thành vỗ tay khen:
 
“Không ngờ  b.ắ.n tỉa giỏi  đó!”
 
Anh  , ánh mắt sâu thẳm, nụ  dịu dàng:
 
“Giỏi đến mức nào?”
 
“Một phát  thẳng tâm!”
 
Ngay giây , khung cảnh mơ chuyển biến.
 
Xung quanh đột nhiên biến thành khách sạn W, hai chúng   còn một mảnh vải.
 
Khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trong tay  cũng  biến dạng…
 
…
 
Ánh đèn mờ tối, chiếc giường lay động, roi da, đồng phục…
 
 tự trách  tưởng tượng quá phong phú, cái nên mơ, cái  nên mơ  đều mơ hết!
 
Lúc tỉnh dậy  chỉ  tự tát  hai cái cho tỉnh!
 
 là  nên lướt điện thoại quá nhiều mà!
 
Hơn nữa, Thẩm Ngọc Kinh là  chính trực như ,   thể  chuyện  xa với  chứ!
 
 rõ ràng  bôi nhọ hình ảnh cao lớn, quang minh của   !
 
Thế nên, mỗi khi gặp    càng chột .
 
Suốt một tuần tiếp theo  chẳng dám chủ động nhắn tin cho .
 
Ngay cả khi thấy   bản tin,  cũng chỉ  âm thầm xin   lặng lẽ né .
 
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-mich-ngoc-kinh/chuong-4.html.]
 
“Con dạo   mà cứ thần thần bí bí thế hả?”
 
Ba  nheo mắt:
 
“Con  gây  chuyện gì nữa đúng ?”
 
Ba  mỗi  bắt   đều chuẩn xác như  radar .
 
Nhớ hồi mới  nghiệp,  cùng đám bạn đầu tư một dự án khởi nghiệp… lỗ mất tám triệu tệ,  dám  cho ba . Thế mà chỉ vì bước chân trái  cửa  mà ba  phát hiện .
 
  buộc   kiểm điểm năm nghìn chữ, kèm theo hình phạt cấm túc ba mươi ngày.
 
Đến khi  khỏi phòng phạt mới , dự án chúng  đầu tư là một công ty vỏ rỗng lừa đảo.
 
Mà ba  thì sớm    một bước, tự  báo công an và thu hồi  tiền.
 
Ông còn :
 
“Xem  con gái ba là thiên tài điều tra hình sự, cảnh sát cứ theo chân con đầu tư là bắt  lừa đảo ngay lập tức.”
 
: “…”
 
Sau đó, hai ba con đạt  thỏa thuận:  yên phận ở nhà ăn bám, ba yên tâm  ngoài phấn đấu.
 
Chúng  sống kiểu “Vọng phụ thành long, phụ từ nữ hiếu”  yên .
 
[Mong ba hóa thành rồng, ba hiền từ con gái hiếu thảo]
 
Tài sản của ba đúng là như quả cầu tuyết ngày một lớn dần. Thế nên bây giờ, ông cần tìm một   thể tiếp nhận quả cầu tuyết đó, để đứa con gái vô dụng  khỏi  đè chết.
 
“Không  tìm hôn sự kiểu môn  đăng hộ  đối. Mấy đứa ‘phượng hoàng nam’ khôn khéo lắm,  lời đường mật, lừa hết tài sản của con,  còn nuôi đàn bà bên ngoài, cuối cùng đuổi con  khỏi nhà, để con lang thang ngoài đường.”
 
“Cũng   tìm  ngang tầm tài sản với nhà . Bọn họ còn đang giai đoạn phát triển, nhất định sẽ giẫm lên nhà họ Chu,  bắt con ký đủ loại hợp đồng vô lương tâm. Con thì khờ khờ đồng ý hết, cuối cùng xảy  chuyện thì  tống thẳng  tù!”
 
: “……”
 
Trong trí tưởng tượng của ba, hóa    thành phế vật đến .
 
Còn tại  ông   nhất mực nhắm  Thẩm Ngọc Kinh?
 
“Nhà họ Thẩm  thèm tới chút tiền  của chúng  .” Ba  vỗ ngực, vẻ mặt đầy yên tâm.
 
: “……”
 
“Mà hơn nữa, chúng  quen   từ gốc rễ . Con quên , hồi một tuổi, nó còn từng bế con.”
 
?
 
Mẹ  cũng  tiếp lời:
 
“ thế, lúc  lễ thôi nôi, hai nhà cùng tổ chức. Khi đó con   cầm món đồ nào, chỉ ôm chặt lấy Ngọc Kinh  buông.”
 
“Chú Thẩm vốn tin  mệnh lý, liền tại chỗ định sẵn hôn ước cho hai đứa. Những năm Ngọc Kinh ở Mỹ, mỗi năm chú Thẩm đều gửi cho nó ảnh của con.”
 
À… thì  khi  còn chẳng  gì, chúng   quen  sâu sắc đến .
 
Rồi bây giờ  còn kéo    cái chuyện  nữa?
 
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy  c.h.ế.t .
 
“ , Ngọc Kinh là đứa   đắn, con đừng  đem mấy trò quỷ quái của   áp dụng với nó.”
 
“Có mất mặt gì thì để  khi cưới hãy bộc lộ.”
 
… Nếu như mất mặt  thì ?
 
 chẳng dám hé miệng, chỉ  gật đầu lia lịa.
 
May mà ba   tiếp tục truy hỏi thêm.
 
Ông lúc  đang bận rộn lo liệu cho tiệc đính hôn của chúng .
 
 ,  là trong tình huống   hề  ,   sắp  đính hôn .