trực tiếp lướt qua, chẳng thèm để ý đến tin tức .
Mà tiếp tục say sưa xem sổ tay nuôi dưỡng.
Chỉ thấy trong đó  một dòng  in đậm và phóng to bằng chữ đen.
[Ma tộc  chung tình, cả đời họ chỉ yêu chủ nhân của , vì    bỏ rơi họ,   nuôi cùng lúc hai Ma tộc, nếu  họ sẽ ghen tuông quá độ mà hắc hóa.]
Đương nhiên là sẽ  bỏ rơi .
Nếu dùng một loài động vật để miêu tả Lục Ngang, thì   giống như mèo tam thể trong thế giới loài mèo.
Quá lạnh lùng   chủ kiến,   là   sẽ bỏ rơi  mới .
Dù  thì một  bình thường, túi tiền rỗng tuếch như    một Ma tộc  trai như  bầu bạn  là may mắn lắm .
8
Sáng hôm ,  khi  khỏi cửa  ,   chút  nỡ rời xa chốn ôn nhu .
Trước đây  thể  coi Lục Ngang như một  bạn  việc nhà.
 từ  đêm qua hôn  , thì tình cảm tự nhiên  chút biến chất.
Thêm một chút chiếm hữu  thể gọi tên.
"Lục Ngang, dạo  bên ngoài  loạn,  đừng chạy lung tung. Ma tộc  trai như  chắc chắn sẽ    bắt , bán cho  khác mất,   còn tiền mua  nữa ."
"Được."
"Rau dưa gì đó, để  về mua, hoặc là   cùng ."
"Được."
Lục Ngang đáp  với vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong cổ họng vẫn còn phát  tiếng.
Hừm hừm.
   chỉ cúi đầu, giả vờ giúp  đang lải nhải chỉnh  khăn quàng cổ một cách nghiêm túc.
,    kỹ sổ tay, giờ đây trí thông minh  đạt đỉnh cao,    còn chậm chạp nữa.
Ngay lập tức nhận  ánh mắt của   đang dán chặt  miệng .
Từ khóe môi đến nhân trung.
Nóng bỏng, khao khát.
Giọng  dặn dò của  chợt dừng ,  khỏi thấy khô miệng.
"Lục Ngang,    đói  ?"
"Ừ."
"Vậy   hôn  là  ôm?"
"Chủ nhân,  thể  cả hai ?"
Giọng Lục Ngang trầm thấp.
  cách xưng hô   cho vô thức gật đầu.
"Đương nhiên là , chuyện      cần xin phép  nữa,  đều đồng ý."
Vừa dứt lời,      nhẹ nhàng đẩy vai.
Lưng theo quán tính áp  cửa,  mắt liền  một bóng đen lớn bao phủ.
Qua một đêm, Lục Ngang  đói .
Cửa nhà lập tức vang lên những âm thanh mập mờ chụt chụt.
 nhất thời  hôn đến choáng váng đầu óc, tim đập thình thịch loạn xạ.
Không  hàng xóm  ngang qua  lầu   thấy âm thanh đáng  hổ  .
Cuối cùng, sự thật phũ phàng là nếu   muộn sẽ  trừ hết tiền chuyên cần  khiến con trâu con bò  là   đẩy mặt    một chút.
Mặt đỏ bừng ám chỉ  .
"Tối, tối nay chờ  tan  về  hôn tiếp, hoặc là, chúng   thể  chút chuyện hư hỏng khác."
Hơi thở của Lục Ngang cũng loạn nhịp.
Cậu  : "Được.  đợi em."
Rồi  : "Yêu em, Tống Ngư."
Câu    thốt ,  cuối cùng cũng hiểu tại  một   đàn ông   suốt ngày mong ngóng vợ đến , cũng hiểu tại  đồng nghiệp nuôi Ma tộc ở nhà  suốt ngày mặt mày hớn hở thích   muộn về sớm.
Có  ở nhà đợi, ai mà chịu  chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chu-nhan-toi-khong-benh-toi-chi-muon-an-em/p5.html.]
  chịu .
 cũng thèm.
  hôn, ôm, bế Ma tộc của  lên cao.
Còn  sờ cơ bụng của  , cảm giác chắc chắn  tuyệt.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Da Lục Ngang trắng.
Ấn mạnh một chút, liệu  vết tay ?
Vậy còn xuống  nữa thì...
Cái thứ cọ   cả đêm qua   là thắt lưng của  .
Dù  thì quần ngủ của   là loại  dây rút mà.
Càng nghĩ,  càng kích động.
9
Vì , chiều hôm đó  tan ,  liền hừng hực khí thế chạy về nhà.
Đi ngang qua cổng khu chung cư,  phát hiện ở đó đỗ vài chiếc xe sang trọng mà chỉ thấy ở mấy kênh khoe của  mạng.
Woa.
Hàng xóm nào trúng   ?
Sao  khách sáo thế.
Cũng   rủ con trâu con bò nghèo kiết xác lương ba triệu rưỡi tháng như  bao giờ mới giàu.
Bỏ  một  tiền lớn mua Lục Ngang,    eo hẹp .
Mỗi tháng trừ tiền thuê nhà, điện nước, còn  nuôi   nữa.
Lục Ngang  trai như ,   nỡ để   cùng  sống khổ sở chứ.
Thần Tài ơi.
Cũng hãy cho con chút tài lộc .
Vừa lẩm bẩm cầu xin giàu sang  về đến nhà,   phát hiện trong nhà  bật đèn, tối om.
?
Ma tộc của   chợ  ?
Không   dặn   ngoan ngoãn ở nhà   chạy lung tung ?
   định  chợ ở cổng khu chung cư tìm , kết quả   đầu , thì đúng lúc gặp Lục Ngang đang lên lầu.
Cậu   thấy , vẻ mặt  chút khác lạ.
"Em về  ?"
 gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu   đấy,    ở nhà?"
"  ngoài mua thức ăn."
"À,  thức ăn ?"
 nghi ngờ  Ma tộc hai tay trống trơn.
Lục Ngang im lặng một lúc  xin .
"Xin ,   mua ."
Nói xong,   liền   định  cửa xuống lầu,  kéo   , ôn tồn :
"Không cần  mua nữa, trong nhà còn nhiều lắm."
"Ừ,    nấu cơm."
Cậu   dép lê,    bếp nấu cơm.
Kỳ lạ.
Trước đây   tan  về đến nhà,    đợi sẵn ở cửa và kêu rên ầm ĩ .
 tối nay   hề  tiếng động nào, bây giờ  thái rau  ngẩn .
Cái đuôi xinh  luôn thích lắc lư quyến rũ  cũng ủ rũ chán nản.
Lục Ngang  gì đó lạ lắm.
Cậu     ?