Cánh cửa kính đóng , Cố Vũ Thuần nhanh chóng bước đến cô thật kỹ, cứ ngỡ là mơ. “Tiểu Mộc? Thật sự là , Tiểu Mộc! Mấy năm nay ở ? Đột nhiên biến mất mà tiếng nào, liên lạc luôn! Bọn tớ cứ nghĩ là du học !”
Hạ Thụ , nhẹ nắm tay cô , “Tớ du học, ở Trung Quốc thôi. Không liên lạc với là vì vài chuyện, tớ xin .”
“Xin gì chứ!” Cố Vũ Thuần cô, vành mắt đỏ lên.
Cô chỗ khác.
Hạ Thụ khúc khích chọt má cô , trêu cô , “Đừng về tớ nữa, về . Nhiều năm gặp, chớp mắt thành ngôi lớn thế ?”
“Ngôi lớn cái quỷ gì!” Cố Vũ Thuần , “Diễn viên tuyến một ngàn tám trăm, lý tưởng gì.”
Năm đó gia đình Hạ Thụ gặp chuyện may nghỉ học. Lúc đầu thì liên lạc với Cố Vũ Thuần, đó đột nhiên cắt đứt liên lạc, nhà họ Hạ thì dọn trống .
Ban đầu Cố Vũ Thuần còn thông qua ông nội cô để tìm, nhưng vẫn kết quả.
Kỳ thi đại học, cô trúng tuyển một trường đại học ở Hải Thành.
Bởi vì nhớ Hạ Thụ từng thi đại học A, kỳ nghỉ hè năm đó cô đến Đế Đô tìm thử. Cô gặp săn tài năng của Hoa Nhất ở trạm tàu điện ngầm, rằng cảm thấy điều kiện của cô tệ, đào tạo cho cô trở thành ngôi .
Ngay lúc đó, cô nghĩ gặp lừa đảo.
Sau khi tìm hiểu thì mới là , cô cũng cảm thấy giới giải trí khá thú vị, hơn nữa cô cũng thích học chuyên ngành kế toán lắm, thế nên cô đến Hàn Quốc áp lực của gia đình.
Hạ Thụ yên lặng lắng , cô gái sáng ngời và xinh mắt , đột nhiên cảm thấy hàng ngàn cảm xúc dâng trong tim.
Quả nhiên là khác .
Vũ Thuần trong trí nhớ của cô là một nàng tomboy lúc nào cũng cùng cô, câu nệ tiểu tiết, tùy tiện, dù xinh nhưng cách ăn mặc.
Thời gian bảy năm thật sự thể đổi nhiều thứ.
“ !” Cố Vũ Thuần đột nhiên nghĩ điều gì đó, dừng chủ đề đó , “Tiểu Mộc, gặp Tống Hành ?”
Nghe thấy cái tên đó giống như bụi thời gian vùi lấp, khiến tim Hạ Thụ hẫng một nhịp.
Cô xuống, “Đã gặp .”
“À, , !” Cô vỗ vỗ ngực, thở nhẹ, “Tớ còn đây biến mất liền biến mất, mà ngay cả Tống Hành cũng để ý, lúc đó còn về Thanh Thành tìm hỏi tớ, hai cãi là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-109.html.]
Hạ Thụ chú ý chỗ khác, tim bỗng nhiên đập kịch liệt, “Cậu mới gì? Cậu về Thanh Thành?”
“ .” Cố Vũ Thuần .
Có lẽ là tháng 1 của bảy năm .
Cô nhớ rõ rằng hôm đó là ngày thi, tuyết rơi nhiều. Lúc đó đến cổng trường thì chặn bởi một hình cao và gầy.
Khi cô thấy Tống Hành, cứ ngỡ là ảo giác.
Cũng chờ bao lâu, mặc quần áo phù hợp với thời tiết miền nam. Người gầy, môi tím vì lạnh, hỏi cô tin tức gì về nhà họ Hạ .
Cũng lâu , nên Cố Vũ Thuần cũng nhớ lúc đó gì.
Chỉ nhớ rằng tuyết rơi lưng gợi lên sự mất mát hằn trong ánh mắt của khi cô điều đó.
Tâm trí Hạ Thụ như chặn, não cũng chẳng hoạt động. Tim đập kịch liệt từ từ bĩnh tĩnh , nhưng như gì đó đè nặng trong ngực.
Cố Vũ Thuần tò mò, “Vậy tiểu Mộc, giữa hai xảy chuyện gì ? Có ~hả? Tớ bây giờ là cổ đông công ty, trai! Như sẽ trở thành phu nhân của cổ đông đúng ?”
Cô khoa tay múa chân, hôn một cái ôm một cái.
Hạ Thụ , “Lâu bọn gặp .”
“Hả?” Cô ngạc nhiên, còn hỏi tiếp.
Hạ Thụ đột nhiên dang tay ôm chặt cô , tựa đầu vai cô .
Cố Vũ Thuần cứng đờ, đây là chuyện nên , cô đặt tay lên lưng cô , vỗ về để cô cảm thấy thoải mái, “Được , , buồn, buồn…”
“Vũ Thuần.” Mắt Hạ Thụ ươn ướt, rõ phương hướng, “Mấy năm nay, tớ thật sự nhớ .”
Cũng nhớ nhiều.
Trước khi về nhà buổi chiều, Hạ Thụ đột nhiên nhận tin nhắn từ Dịch Hiên, hỏi cô thể mua trứng đem tới tiệm cơm Hiên Dương .
Tiệm cơm Hiên Dương là quán ăn gia đình ông nội Dịch mở, ở ngay bên cạnh ngõ nhỏ, tên đặt theo tên của hai cháu trai, Dịch Hiên và Dịch Dương.
Khi Hạ Thụ mới đến Đế Đô tìm việc, phục vụ ở đây vài ngày.
Dù cũng thuê nhà của nhà , cô sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ nhất thể.