Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:07:59
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái lập tức vui vẻ : “Anh đến ! Cô Hạ, chính là ! Tổng giám đốc tập đoàn Quân Dục chi nhánh Đế Đô. Cô thể nhờ !”

 

một… Một trở !”

 

Cố Vũ Thuần cũng đơ luôn, ngạc nhiên theo hướng của Hoắc Cận Hành, vô thức nghiêng đầu Hạ Thụ.

 

Môi Hạ Thụ trắng bệch.

 

Chỗ nhiều lắm, đa đều là nhóm nhân viên vội vàng hoặc là diễn viên thử vai.

 

Ánh mắt đầu tiên của Hoắc Cận Hành khi cửa hình như là cô.

 

Đèn ở hành lang sáng trưng, bộ dừng đôi vai gầy yếu cô đơn của cô gái, vẻ mặt dần trắng bệch.

 

Anh sững sờ một lúc. Ngay đó ánh mắt rời khỏi cô, bình tĩnh như ban đầu.

 

Hoắc Cận Hành lướt qua Hạ Thụ…

 

Thang máy chuyên dụng ở gần phía Hạ Thụ, nhóm đang tới đó.

 

Thang máy dừng , cửa mở , đều .

 

Hoắc Cận Hành ngoài cùng.

 

“Cô Hạ!” Thấy Hạ Thụ vẫn cứng ngắc, cô gái sốt ruột, kéo áo của cô: “Cô Hạ, cô lẹ lên ! Chờ bọn họ lên sẽ kịp! Cô Hạ!”

 

Xuyên qua thang máy, tầm mắt Hoắc Cẩn Hành lẳng lặng dừng Hạ Thụ, đôi mắt tối đen tĩnh lặng.

 

Tay đút trong túi quần siết chặt.

 

Bắt đầu từ khi nào, giữa hai bọn họ gần như luôn một cách.

 

Thang máy, thời gian…

 

Rõ ràng thể đến gần, nhưng ai cũng bướng bỉnh chịu kéo gần cách.

 

Anh hình như cô đang khó xử chuyện gì đó, nhưng lúc , hi vọng cô thể bước về phía .

 

Cô… Có thể ?

 

Chỉ cần cô tới đây, một câu.

 

Chỉ một câu…

 

Tiếng đóng cửa của thang máy vang lên.

 

Cánh cửa từ từ đóng . Hoắc Cận Hành rũ mắt, mất mác đặt tay lên ngực.

 

Cuối cùng cô vẫn…

 

“Chờ một chút!”

 

Ngay khi cửa thang máy gần như đóng , một bàn tay đột nhiên nhanh chóng ngăn cánh cửa đang đóng , đồng thời một giọng mềm mại truyền đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-121.html.]

Hoắc Cận Hành hoảng sợ.

 

Không mu bàn tay cái gì quẹt , Hạ Thụ cảm thấy đau, vô thức rụt tay đưa lưng, ngẩng đầu .

 

Cửa thang máy chậm rãi mở , hai chỉ cách hai bước.

 

Đốm lửa hy vọng nhen nhóm, Hoắc Cận Hành cố gắng để giọng bình tĩnh: “Có chuyện gì ?”

 

“Hoắc…” Cách gọi dường như khó khăn với cô, giọng run: “Hoắc …”

 

Hạ Thụ khẽ hít một , chậm rãi : “Hoắc , ngài thể cho nghệ sĩ của một cơ hội thử vai nữa , cầu xin ngài!” 

 

Cô gọi … Là Hoắc .

 

Trong lòng Hoắc Cận Hành ngũ vị tạp trần, Cố Vũ Thuần xa xa.

 

Cố Vũ Thuần khẽ ho.

 

Một lúc lâu vẫn trả lời, Hạ Thụ thấp thỏm chua xót, ngón tay chậm rãi nắm chặt góc áo.

 

Ngược phó đạo diễn bên cạnh nhíu mày: “Cô là ai? Thử vai thất bại đúng ? Nếu thì chính là , mau …”

 

Ông bước lên xua đuổi, Hoắc Cận Hành liếc ông , ánh mắt lạnh lùng.

 

“…” Phó đạo diễn hiểu nên đành lùi .

 

Giọng Hoắc Cận Hành khàn : “Chỉ chuyện thôi ? Ngoài chuyện … Không còn chuyện gì khác ?”

 

Năm đó thương tích, sẽ dễ dàng lành .

 

Thế nhưng nếu bây giờ cô chỉ cần an ủi một câu, cũng sẽ giả bộ là đau.

 

Hạ Thụ hiểu ý của , hốc mắt đỏ lên, : “, chỉ mong ngài…”

 

Anh chua chát : “Không còn câu khác ?”

 

…………

 

Hạ Thụ, cũng xin em, van xin em.

 

Em chỉ cần một câu thôi, chỉ một câu.

 

Cho dù bạn bè cũng , quên cũng .

 

Chỉ cần em , đừng rời xa em. Không cần em bước phía , sẽ dùng hết sức lực để chạy về phía em.

 

………..

 

Lông mi Hạ Thụ run rẩy, ánh mắt trong trẻo lắc đầu: “Không , Hoắc .”

 

Lòng Hoắc Cận Hành chậm rãi trùng xuống.

 

Khẽ nhắm mắt một lát, mở mắt , vẻ mặt khôi phục sự lạnh lùng.

 

Anh : “Diễn viên thử vai đều nhóm chuyên môn đánh giá, nếu nghệ sĩ của cô nhận, chứng minh là cô hề thích hợp với vai , tha cũng thể can thiệp.”

Loading...