Hạ Thụ cứng đờ.
Cửa thang máy đóng , khuôn mặt của cô từ từ biến mất cánh cửa.
Hoắc Cận Hành chua chát nhắm mắt .
Phòng thử vai ở tầng tám, cửa thang máy mở , nhóm tới đại sảnh.
Một nhân viên bảo vệ bước thang máy, bỗng nhiên ngạc nhiên to: “Ôi trời, cửa thang máy kẹp trúng ai ? Tại chỗ máu.”
Bước chân Hoắc Cận Hành khựng .
Bỗng nhớ điều gì đó, vẻ mặt đổi, vội vàng xoay .
……
Hạ Thụ và Cỗ Vũ Thuần khỏi tòa nhà.
Không thể tranh thủ cơ hội cuối cùng, cô gái chung khi nãy cũng cảm thấy đáng tiếc, Hạ Thụ cảm ơn cô , đó mới rời với Cố Vũ Thuần.
Cho dù thế nào nữa, vẫn vui vẻ vì gặp .
Tám giờ hơn, bầu trời tối mịt.
Bên ngoài tòa nhà một quảng trường, bây giờ đúng là thời gian náo nhiệt nhất. Không khí tồi, hai cô gái đang ngay ven đường quảng trường.
Cố Vũ Thuần càng nghĩ càng giận.
“Anh là ông chủ đó! Tức c.h.ế.t tớ ! Tự nhiên một kỳ quái ở xuất hiện hủy bỏ tư cách thử vai còn tính! Tại Tống Hành trở nên chó như ? Cậu những lời đó của !”
“Nếu nghệ sĩ của cô nhận, chứng minh là cô hề thích hợp với vai .”
“Rõ ràng ngay cả thử vai tớ còn như thế nào mà tớ phù hợp! Hơn nữa thể chuyện như với ? Có cảm thấy bây giờ họ Hoắc tiền nên khinh ? Đồ đểu! Tớ thật sự lầm !”
Ban đầu Hạ Thụ nhắc tới Tống Hành, nhưng thấy cô càng mắng càng tức giận, thì nhịn : “Được , đừng tức giận, dù chuyện như thế , đừng nhắc tới nữa.”
“Tớ tức giận .” Cố Vũ Thuần nhíu mày: “Tớ vốn tưởng rằng sẽ đối xử với , kết quả như ? Cậu nhớ tới lúc là ai che chở cho , là ai bênh vực đến mức cho nghỉ học! Có đàn ông đều chó như ? Có tiền địa vị thì quen ? Sói mắt trắng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-122.html.]
Gió đêm thổi bay tà váy Hạ Thụ, cô im lặng.
Cô bỗng thấy đau mu bàn tay, cô vươn tay lên thì mới thấy vết xước da. Máu ngừng chảy, nhưng vết m.á.u để một đường đỏ tươi.
Khi Cố Vũ Thuần thấy vết m.á.u mu bàn tay cô thì đầu đau, giọng cao lên: “Tiểu Mộc, thương ?”
Nhất thời chân tay cô luống cuống, giọng Hạ Thụ dịu dàng an ủi cô : “Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, Vũ Thuần, mang khăn giấy ướt ?”
“Khăn giấy ướt !” Cô vội vàng lấy khăn giấy ướt từ trong ba lô : “Chúng bệnh viện Tiểu Mộc? Nhóm m.á.u của thể đùa ! Gặp chuyện may thì thể xong đời !”
“Đâu khoa trương như , tớ chỉ trầy da thôi.” Hạ Thụ nở nụ .
Cô cẩn thận lau vết máu, Cố Vũ Thuần giúp gì, tức giận : “Đều tại Tống Hành! Đồ vô ơn, đàn ông tồi, sói mắt trắng! Nếu là thì sẽ để thương dù chỉ một chút, bây giờ xem! Thật sự là…”
Hạ Thụ về phía lưng cô , cô chớp mắt, kinh ngạc vài giây, yếu ớt gọi cô : “…Vũ Thuần.”
“Có chuyện gì ?’ Cố Vũ Thuần thản nhiên đáp , theo tầm mắt của cô.
Hoắc Cận Hành bình tĩnh ở phía cách cô tầm một mét, đây bao lâu.
Gió đêm thổi mái tóc trán , ánh mắt lướt qua Cố Vũ Thuần, chằm chằm Hạ Thụ.
Cố Vũ Thuần: “…”
……
Cố Vũ Thuần lùi .
Gió đêm mát mẻ, ánh đèn thành phố lấp lánh, nhưng một góc nhỏ bỗng yên lặng.
Lẳng lặng hồi lâu, Hoắc Cận Hành yên lặng bước tới, cẩn thận nâng cái tay thương của cô lên.
“Bị thương ?”
“Em…” Hạ Thụ dừng vài giây, vô thức rụt tay .
“Đừng cử động.” Anh đè cổ tay cô , giọng trầm.