Hạ Thụ cam lòng, giấu phó đạo diễn, một ngày rảnh rỗi, cô cố ý tìm Sở Kỳ.
Nghe xong yêu cầu của cô, Sở Kỳ đưa lưng về phía cô, tiếp tục chơi game, cũng đầu : “Cô về , với quản lý bối cảnh của các cô, bên chúng dư cái lều nào, đừng đòi , cũng đừng đến phiền nữa.”
“Thầy Sở đùa .” Thái độ Hạ Thụ lạnh nhạt: “Rõ ràng thầy chỉ cần một cái lều là đủ , tại nhất định chiếm dụng hai cái? Hơn nữa cái lều dùng vốn là của chúng .”
Khi cô đến đây thì nhận Sở Kỳ căn bản thiếu lều.
Anh thích mô hình cầm tay, mỗi ngày đều mang vài cái đến tổ phim, nhưng sợ phơi nắng hỏng mất nên mới cố ý mượn một cái lều che nắng.
Nhân vật trong game chết, Sở Kỳ nhíu mày , cực kỳ mất kiên nhẫn đầu .
Ánh mắt dừng mặt cô một lát, vẻ sắc Sở Kỳ chút rung động.
Vậy mà là một gái xinh .
Hạ Thụ thấy ánh mắt , né tránh.
Vẻ mặt định phát cáu cũng dịu , nhưng cũng buông tha, nhếch môi : “Cho dù là lều của các cô, thì thế nào? Phó đạo diễn Lương của các cô đồng ý, nếu , cô kêu phó đạo diễn Lương tự đến đây?”
Hạ Thụ mím môi.
Ngay lúc , tiếng ồn ào truyền đến.
Hạ Thụ và Sở Kỳ đồng thời ngoái đầu .
Người đến là Hạ Quân Kiêu, hình như là cố ý đến. Mặc dù bước chân nhàn nhã nhưng khí thế thể bỏ qua, về phía hai họ.
Bản tuấn tú, trời sinh thu hút ánh mắt , nhân viên xung quanh tổ phim đều ngạc nhiên qua.
Ý mặt Sở Kỳ biến mất.
Sở Kỳ và Hạ Quân Kiêu tính là đối nghịch nhưng cũng từng vài tranh giành tài nguyên êm lắm.
Chờ mặt, Sở Kỳ với giọng điệu quái gở: “Ối, đây là Hạ thiếu ? Cơn gió nào đưa đến đây ?”
Mặc dù Hạ Thụ hiểu đang xảy chuyện gì nhưng cô thấy yên tâm một cách vô cớ.
Hạ Quân Kiêu : “Lấy lều về.”
Tiếng động bên truyền đến đạo diễn “Chân ái” ở phía xa. Đạo diễn vội đây, quên lấy lòng: “Ôi, thầy Hạ, thầy đến đây? Xảy chuyện gì ? Ngoài nắng lắm, chúng bên trong…”
“Không cần, đạo diễn Vương.” Hạ Quân Kiêu nhiều lời, thẳng vấn đề: “Đạo diễn Vương, hai ngày thầy Sở từng mượn tổ chúng một cái lều, khiến một diễn viên tổ chúng lều để nghỉ ngơi, đến hỏi xem bây giờ thể trả cho chúng ?”
“Trả! Chúng trả ngay lập tức!” Đạo diễn cũng là đạo diễn lớn, dám đắc tội Hạ Quân Kiêu nhưng cũng thể đắc tội Sở Kỳ.
Suy nghĩ một lát dứt khoát đưa lều của đạo diễn cho họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-144.html.]
Lúc Hạ Quân Kiêu mới bỏ qua, với Hạ Thụ: “Đi thôi.”
Sở Kỳ chằm chằm bóng lưng Hạ Thụ, khuôn mặt đăm chiêu.
Chờ hai rời khỏi khu vực của tổ phim “Chân ái”, Hạ Thụ chân thành : “Cảm ơn thầy Hạ.”
“Không cần.” Hạ Quân Kiêu thản nhiên.
Hạ Thụ dám tiếp.
Thật lạnh lùng…
Ở đoàn phim, Hạ Thụ tiếp xúc nhiều với Hạ Quân Kiêu, nhưng cũng là dễ giao tiếp.
Vị là ảnh đế đỉnh lưu trong vòng giải trí, tuy rằng lạnh lùng, đối xử với cũng khá bình thường, thế nhưng cưng chiều bạn gái Tang Nịnh hết mực.
Nghe vì Tang Nịnh cảm giác an , phân chia giới hạn rõ ràng với những ngôi nữ trong giới.
Hạ Thụ bản bên cạnh như thế là , vì thế cô : “Vậy, thầy Hạ, về đây, cám ơn giúp đỡ, hẹn gặp thầy Hạ.”
Cô khom xa, Hạ Quân Kiêu thấy nhưng gì.
Chờ thấy bóng lưng cô nữa, Hạ Quân Kiêu mới lấy điện thoại , mở wechat tìm cái tên “Hoắc”, nhập tin nhắn.
[Không việc gì, yên tâm.]
–
Hạ Thụ quên chuyện nhanh.
Hai tuần cuối cùng của năm, buổi chiều Cố Vũ Thuần lịch , Hạ Thụ cũng nửa ngày rảnh rỗi.
Không ngờ Tần Dã tới tìm cô, việc cần cô hỗ trợ.
Anh hôm nay công ty giải trí Tần thị tổ chức tiệc cảm ơn buổi tối, là con trai độc nhất của nhà họ Tần, mặt tham dự.
Loại trường hợp cần bạn gái cùng, Tần Dã nghĩ tới cô.
Hạ Thụ trả lời dứt khoát: “Không .”
“Cô đừng từ chối nhanh như !” Tần Dã lấy một hộp quà từ phía .
Bên trong hộp quà là một bộ lễ phục bằng lụa mỏng, màu sắc trang nhã.
“Cô xem, đến cả lễ phục cũng chuẩn xong , cần cô gì hết. Cô chỉ cần lễ phục, sẽ bảo nhà tạo hình sang đây trang điểm, tóc cho cô, buổi tối đến đón cô, buổi tiệc kết thúc sẽ đưa cô, chắc chắn ảnh hưởng đến cô, ?”
“Không.” Hạ Thụ vẫn lắc đầu.
Cô từng tham gia những buổi tiệc của nhà giàu, nhưng cũng nó như thế nào.