Trên hành lang xa hoa lộng lẫy của khách sạn Kinh Đô một bóng , vì tất cả đang dự tiệc tại sảnh chính.
Hạ Thụ Hoắc Cận Hành kéo ngoài, cô đang giày cao gót nên chân bước phần loạng choạng.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng vang lên âm thanh lộp cộp của giày cao gót. Hạ Thụ đang tức giận nên khẽ giọng gọi: “A Hành.”
Hoắc Cận Hành như thấy.
Thấy đưa ngoài khách sạn, Hạ Thụ đoán rằng sẽ dẫn cô mua lễ phục mới.
Cô dám để lái xe trong tình trạng , cô dừng lùi về phía vài bước: “A Hành!”
Mỗi khi dẫn cô thì cô đều gọi như thế, chỉ vì mục đích rời bỏ cô, cách xa cô.
Khóe môi Hoắc Cận Hành mím , nắm tay cô càng chặt hơn.
Không nên thế nào, Hạ Thụ đành khẽ : “A Hành, đau em…”
Hoắc Cận Hành lập tức dừng bước.
Sau vài giây lưỡng lự, thở dài mặt cô.
Hạ Thụ ngước đôi mắt màu trong đó hình bóng thu nhỏ của .
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Làn da của con gái vốn mềm mại, cố gắng khống chế lực của , nhưng vì nắm quá chặt nên cổ tay cô vẫn đỏ lên một mảng.
Anh lấy tay nhẹ nhàng xoa cổ tay cô, giọng khàn : “Anh sẽ bỏ qua cho cô .”
Hạ Thụ giật .
Cô “ Cô ” mà chính là La Nhiên.
Mặc dù Hạ Thụ tại mà một cô quen đối xử với cô như , nhưng cô càng hiểu nên đụng tới những tham gia bữa tiệc hôm nay, bởi vì họ đều là những địa vị. Cô : “A Hành, đừng kích động.”
Đừng vì em mà đắc tội với nên đắc tội, đáng .
Hoắc Cận Hành im lặng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-151.html.]
Là của , là . Anh để cô chịu tủi và khác hổ ngay mặt .
Vết đỏ cổ tay cô dần biến mất, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống. Anh yên lặng cô, vài giây do dự, cuối cùng cũng duỗi tay ôm chặt cô lòng.
Hạ Thụ chỉ lặng yên đó.
Hơi thở thanh mát quen thuộc của quấn lấy cô, cô nỡ đẩy .
Hoắc Cận Hành thấy cô giơ tay lên như đẩy , nhưng cuối cùng nỡ, giờ đây lòng tràn ngập sự vui sướng, vòng tay ôm cô càng chặt hơn.
Anh dường như khảm cô trong cơ thể .
Hôm nay như ngay từ giây phút đầu tiên thấy cô.
dám.
Đã lâu gặp cô, hơn một tháng kể từ gặp gỡ ở ngõ Đồng Hoa đến hôm nay, chỉ còn cách nhờ vả Hạ Quân Kiêu và từ cô. Mỗi ngày đều trôi qua trong sự dằn vặt.
Anh trò chuyện cùng cô, ôm cô lòng, thể đưa cô khỏi bữa tiệc đó như bây giờ, nhưng dám tiến tới.
Anh sợ sự tiếp cận của sẽ khiến cô xa lánh hơn, càng sợ cô sẽ bỏ rơi . Anh chỉ mong lặng lẽ ở bên cạnh cô, ít nhất còn thể thấy cô.
Hạ Thụ ôm gần như thở nổi, cô thì thầm trong vòng tay , “A Hành…..”
“Hạ Thụ, xin em đừng gì.” Giọng của Hoắc Cận Hành lọt tai cô: “Xin em, Hạ Thụ, vẫn thể buông tay.”
“…..”
Dường như sự run rẩy khó nhận trong giọng trầm thấp của , “Em yên tâm, nếu em thấy chán ghét, sẽ đến phiền em. chỉ lúc … Chỉ , xin đừng đẩy , xin em.”
Trái tim của cô như vật gì đó xuyên qua, đầu ngón tay của Hạ Thụ đ.â.m sâu lòng tay. Cô kìm nén chua xót ở chóp mũi, dịu dàng : “A Hành, em chỉ , váy của em bẩn, …”
Váy của cô vẫn đang dính một vệt rượu vang đỏ sẫm. Hoắc Cận Hành ôm chặt lấy cô: “Không bẩn.”
Anh vùi mặt tóc vai cô rỗi khẽ nhắm mắt , bỗng nhiên ước thời gian lúc hãy ngừng trôi.
Đèn pha lê ngoài hành lang sáng đến chói mắt, hình bóng của hai họ phản chiếu mặt sàn.
Khi Quý Dương đến nơi thì bắt gặp cảnh .