Anh vốn dĩ là đuổi theo Hoắc Cận Hành, nhưng phần hấp tấp vội vàng. Từ xa thấy hai bóng đang lặng lẽ ôm nên đầu trở về.
Ngay đó va Thẩm Hoài Xuyên theo sát .
Cả hai đột nhiên kêu “Áh”
“Chuyện gì đấy?” Thẩm Hoài Xuyên phía nên thấy. Quý Dương che mặt chỉ tay phía .
“……” Thẩm Hoài Xuyên ho nhẹ một tiếng đầu .
Trên hành lang yên tĩnh nên Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng chú ý đến động tĩnh của bên .
Nhìn thấy hai họ, Hạ Thụ hổ, đỏ mặt rời khỏi vòng tay của Hoắc Cận Hành.
Hoắc Cận Hành khẽ đưa mắt về phía hai bọn họ.
Thấy bầu khí bọn họ quấy rầy, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên do dự một lúc, đó đành nghiến răng mà bước về phía .
Quý Dương giả bộ như thấy gì : “Ờ…thì, thì bọn đến đây để thông báo với , chuyện đó gần như rõ ràng . Vừa Tần Xu xem camera, quả nhiên chính là phụ nữ đó cố ý… Hắt rượu Hạ Thụ. Sau đó Tần Xu còn phát hiện đó cô tiếp xúc với Tưởng Nguyệt Viện, thể là Tưởng Nguyệt Viện sai cô .
Hoắc Cận Hành nhíu mày: “Tưởng Nguyệt Viện?”
Thẩm Hoài Xuyên đáp: “Ừ, đúng , nhưng lúc ngoài, cô chuồn , là sự việc sẽ bại lộ nên cô chạy trốn ? Vị cũng Tần Xu “mời” ngoài .”
Hạ Thụ Tưởng Nguyệt Viện cũng mặt ở đó, nhưng khi bọn họ , cô thấy chuyện rõ ràng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lúc một giọng nóng nảy truyền tới: “Hạ Sấu, cô ? Có ? cô xảy chút chuyện, cô…”
Là Tần Dã.
Nhìn thấy Hoắc Cận Hành cũng mặt ở đây, bước chân bỗng nhiên khựng , miệng lên lời.
“…”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cảm thấy đau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-152.html.]
Đây là tình cảnh quái quỷ gì đây?
Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng ngẩn , họ ngờ Tần Dã về đúng lúc .
Tất cả đều ngơ ngác . Tần Dã đột nhiên nhíu mày bước tới, cầm cổ tay của Hạ Thụ kéo về phía lưng .
Hạ Thụ bỗng nhiên Tần Dã kéo lực mạnh như khỏi cau mày.
Hoắc Cận Hành cũng đồng thời cau mày .
“Buông tay.” Giọng trở lên lạnh lẽo: “Cậu kéo tay cô đau.”
Tần Dã lạnh lùng , vài giây lưỡng lự buông tay cô , nhưng vẫn cố chấp kéo cô phía : “Cô là bạn đồng hành của hôm nay.”
Cho nên, đừng xen chuyện của khác, OK?
“… Là bạn đồng hành của .” Hoắc Cận Hành thì thào nhắc . Giọng đột nhiên trở lên khàn khàn: “Cậu ? Cậu bảo vệ cô ?”
Tần Dã tự đúng, mím môi : “ mới rời một lát, ngờ xảy chuyện như , hơn nữa bây giờ trở .”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành thâm thúy, trầm giọng : “Cậu đưa cô đến đây, thì chăm sóc cho cô , nếu đừng trách khác .”
Anh rõ với Tần Dã cũng như đang tự với chính bản .
như … Trong những lúc cô khổ sở, đau buồn, cần đến nhất thì ở bên cạnh cô. Hiện tại càng đủ tư cách để ghen tị với những xung quanh cô. Là đánh mất cơ hội của chính .
Cô như , tất nhiên sẽ nhiều bảo vệ.
Bầu khí phần ngượng ngùng, Quý Dương cố gắng hết sức để hòa giải: “Ờ… Được , , đừng cãi lộn nữa, thôi! Chúng về bữa tiệc nào! À, đúng , Hạ Thụ nên trang phục đúng , cái …”
Lồ ng n.g.ự.c của Hoắc Cận Hành như nổ tung vì ghen tị, thực sự thể ở đây thêm nữa, cuối cùng đưa mắt Hạ Thụ đắm đuối bỏ .
Anh thẳng phía ngoài khách sạn.
“Này Cận… Cận Hành!” Quý Dương cất giọng gọi theo , bây giờ nên ở , suy nghĩ một lúc vội vàng dặn dò Tần Dã vài câu chạy ngoài.
Thẩm Hoài Xuyên cũng theo .