Quân, Quân Dục?
“Không cần.”
Thẩm Hoài Xuyên từ chối: “Tốt nhất là ông nên dạy dỗ nghệ sĩ ở đoàn phim của , đừng để xuất hiện chuyện như thế nữa. Cách xa đoàn phim của một chút, thì cần.”
“Được, …” Đạo diễn chỉ thể gật đầu, xin nhiều , hổ bảo rời .
Lúc , Sở Kỳ còn ngang ngược , cứng cổ bắt xin .
Đạo diễn quát lớn, nửa ngày mới kéo .
Bên chỉ còn Hạ Thụ và Thẩm Hoài Xuyên.
Chuyện giải quyết xong, Hạ Thụ vẫn bình tĩnh , vẻ mặt vẫn trắng bệch, cô cảm ơn Thẩm Hoài Xuyên.
“Cảm ơn, cảm ơn , Thẩm…”
Cô gọi tên, nhưng khi mở miệng thấy lưu loát.
Giật nhận , cho dù hiện tiện, mặc dù quen lâu nhưng cô gọi cẩn thận một nào.
Cô : “Thẩm Hoài Xuyên, cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Thẩm Hoài Xuyên mỉm lắc đầu, chìa tay đưa cho cô một thứ: “Cái trả cho .”
Đó là thẻ tập đoàn Quân Dục, nó chắc chắn là của Hoắc Cận Hành. Người đàn ông lạnh nhạt tấm thẻ màu trắng, lẳng lặng cô.
Ngón tay của Hạ Thụ vô thức dừng ở ánh mắt đen láy của , nghi hoặc hỏi: “Sao nó ở chỗ .”
“ tự lấy.” Thẩm Hoài Xuyên .
Người ngoài thể căn cứ điện ảnh và truyền hình , nhưng Quân Dục là nhà đầu tư của << Gặp em >>, Hoắc Cận Hành là ông chủ chắc hẳn thể . Anh cũng đến đây thử vận một .
Hạ Thụ vẫn khó hiểu: “Lấy nó gì? À… Sao ở đây?”
“ tới tìm .”
“Tìm ?” Hạ Thụ ngẩn .
“Ừ.” Anh gật đầu, : “Đi thăm Cận Hành , đang viện.”
Giọng suy sụp, Hạ Thụ hoảng sợ, vẻ mặt càng trắng bệch hơn.
“Anh …” Giọng của cô luôn nhẹ nhàng mềm mại nhưng lúc khàn khàn: “Anh ?”
Thẩm Hoài Xuyên : “Uống rượu quá nhiều, dị ứng cồn, hơn nữa dày vốn , khả năng xuất huyết dày cấp tính, tối hôm qua đưa bệnh viện.”
Tim Hạ Thụ đập nhanh, hai tay run rẩy.
Cô vẫn hết cảm, bây giờ bỗng ho khan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-157.html.]
Thẩm Hoài Xuyên đưa tay đỡ cô theo bản năng: “Cậu thế?”
“ .” Hạ Thụ khoát tay.
Hạ Thụ ngẩng đầu lên, mắt cô đỏ, giọng nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự khẩn cầu: “Thẩm Hoài Xuyên, bây giờ đang ở …”
*
Lúc Hạ Thụ và Thẩm Hoài Xuyên thăm Hoắc Cận Hành trời chạng vạng.
Bời vì bệnh tình định, Hoắc Cận Hành về chung cư từ sáng. Anh ở bệnh viện, cũng sợ viện sẽ bên nhà họ Hoắc .
Khi về đến chung cư là bốn giờ rưỡi, hành lang tầng 28 ánh mặt trời chiếu sáng, những tia nắng nhạt cửa sổ cắt thành nhiều lát cắt đầy màu sắcphản chiếu mặt đất.
Thẩm Hoài Xuyên đưa cô đến chung cư của Hoắc Cận Hành, : “Đừng lo lắng, hỏi qua bác sĩ, bây giờ . Thế nhưng tối hôm qua lăn qua lăn cả đêm, suy yếu, chắc là đang ngủ thôi.”
Hạ Thụ ôm một giỏ hoa quả lớn ngoan ngoãn theo bên cạnh, gật gật đầu, vẻ lo lắng mặt vẫn cách nào biến mất.
Khoảng rộng lớn hành lang đổi dần theo từng bước chân. Thẩm
Hoài Xuyên : “ , một thôi, bên trong chỉ . Mật khẩu mở cửa là XX1225, nhớ đấy.”
Con ngươi trong trẻo của Hạ Thụ chút xao động.
XX1225.
Là sinh nhật của cô.
“ .” Bước nhanh đến cửa, Thẩm Hoài Xuyên dừng chân, sang cô.
Hạ Thụ cũng dừng .
“Còn một chuyện nữa là việc riêng thôi.” Thẩm Hoài Xuyên ôn hòa : “Ông nội ở Đế Đô, mời qua nhà. Ông … Rất nhớ ông nội của , ông nội qua đời, ông buồn nên chuyện với .”
Sự cảm kích như hóa thành dòng nước ấm chảy qua tim Hạ Thụ. Còn điều gì hạnh phúc hơn việc dù bạn mất nhưng vẫn còn nhớ tới.
Cô : “Còn ông nội Thẩm nhớ rõ như , nhất định sẽ ghé thăm.”
Thẩm Hoài Xuyên vuốt cằm: “Cảm ơn .”
Tay cô đặt lên tay nắm cửa chuẩn , Hạ Thụ khẽ gọi : “Thẩm Hoài Xuyên.”
Thẩm Hoài Xuyên ngoái đầu .
Bên cạnh một chậu bonsai phượng vĩ tươi . Hạ Thụ mím môi, đắn đo một lúc vẫn : “ thể hỏi một vấn đề ?”
“Cậu .”
“Tại và A Hành thiết như ?”
Hạ Thụ A Hành và Thẩm Hoài Xuyên là bạn cùng trường đại học nhưng vẫn chút tò mò.