Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-02-25 03:42:48
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có nóng quá ? Để tớ quạt cho .”

 

Cô giơ tay lặng lẽ phẩy phẩy ở mặt . Không khí đảo loạn, những thế còn chật chội ẩm ướt.

 

Chỉ ánh mắt của cô là trong sáng, thoải mái, nhẹ nhàng, cô khanh khách.

 

Mặc dù trong tủ chỉ một tia sáng nhưng cặp mắt vẫn quá lấp lánh, ánh sáng trong mắt cô vẫn rõ ràng như , tựa như hai ngôi trong bầu trời đêm đen tối.

 

Tống Hành lẳng lặng , thế nhưng cảm thấy dường như ánh mắt của cô thể thấu lòng , thể thấy bộ bí mật của .

 

Ma xui quỷ khiến, Tống Hành duỗi tay che mắt cô .

 

Bàn tay đang quạt của Hạ Thụ dừng .

 

Độ ấm làn da của Hạ Thụ thấp hơn nhiều, kết cấu da cũng mịn màng. Vừa mềm nhẵn mịn, đầy vết chai cùng thô ráp như lòng bàn tay , lúc chạm như chạm một viên ngọc mát mẻ.

 

Vừa tay thì lập tức hối hận, thể giải thích cho hành động nhưng cũng dám động đậy nữa.

 

Đầu ngón tay run rẩy.

 

Dường như Hạ Thụ cũng cảm thấy khó hiểu, cô chớp mắt hai cái.

 

Lông mi của cô khẽ quét qua bàn tay , ngứa.

 

Cô cũng giơ tay lên, chậm rãi chạm mu bàn tay của nhưng lấy xuống, mà là rộ lên: “A Hành?”

 

Tống Hành cô một cách chăm chú.

 

Nhiệt độ của thiếu niên lan tràn đến các đầu ngón tay của cô. Không hiểu vì , tim của Hạ Thụ đập nhanh vô cùng.

 

Đáy lòng cảm thấy mềm mại, thực kỳ diệu.

 

Màn hình cuộc gọi điện thoại tắt từ lâu. Hạ Mẫn Quân cũng .

 

Không qua bao lâu, Tống Hành rũ mắt xuống, khẽ đẩy cửa tủ .

 

“Cô .” Giọng của khàn, bàn tay vẫn còn che đôi mắt của cô, suy nghĩ lý do thoái thác: “Từ từ hãy mở mắt, cẩn thận chói.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-16.html.]

“À…” Hạ Thụ gật đầu ngây ngốc, đợi buông tay mới chậm rãi mở mắt. Thế giới bỗng trở nên sáng ngời.

 

Bọn họ khỏi tủ quần áo.

 

Hai ở trong phòng, trải qua một hồi mạo hiểm như , bây giờ vấn đề giải quyết, tạm thời hai gì.

 

Hạ Thụ ngượng ngùng, những gì xảy dám , cô cúi đầu nhỏ: “À ừm, học tiếp , tớ rửa trái cây.”

 

Tống Hành rũ mắt cô: “Ừm.”

 

Đôi mắt của Hạ Thụ nóng lên, lòng cô cũng nóng. Cô nhanh chóng liếc mắt một cái, đó bưng mâm trái cây vui vẻ rời .

 

Tống Hành .

 

Cánh cửa nhẹ nhàng khép , căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lập tức trở nên vắng vẻ.

 

Anh lẳng lặng cánh cửa đóng . Lúc lâu , mới chậm rãi cúi đầu lòng bàn tay của , lẳng lặng nắm chặt.

 

 

Tống Hành quen với giấc ngủ nông, đêm nay ngủ cũng sâu lắm.

 

Nửa đêm vệ sinh, phát hiện toilet của mất nước, khoác áo đến nhà vệ sinh chung.

 

Khi đó thấy những lời .

 

Phòng vệ sinh dùng chung ở tầng hai đối diện với phòng của Hạ Hùng Hải. Hẳn là Hạ Mẫn Quân đang ở đó, từng tiếng xuyên qua cửa phòng.

 

“… Anh, tuổi của Tiểu Mộc với Tống Hành cũng còn nhỏ, em cảm thấy nên nhắc nhở bọn chúng, để hai đứa chú ý một chút…”

 

“Trước đây hai đứa còn nhỏ, thường xuyên ở gần thì gì. Bây giờ lớn thì cũng giữ cách chứ, nếu chuyện gì xảy thì bây giờ?”

 

Dường như Hạ Hùng Hải để tâm cho lắm: “Em nghĩ nhiều . A Hành với Tiểu Mộc lớn lên cùng từ nhỏ, quan hệ một chút thì cũng bình thường thôi. Chỉ là quan hệ bình thường, gì phóng đại như em ?”

 

“Em nghĩ nhiều lúc nào?” Hạ Mẫn Quân : “Hôm nay bảo Tiểu Mộc rửa trái cây, kết quả đứa bé chạy mất tiêu, tìm ở cũng thấy. Anh bảo em phòng Tống Hành tìm, kết quả thấy ai, mâm trái cây đặt ở bàn nó, thấy là hai đứa chỗ nào .”

 

“Chốc lát Tiểu Mộc , cũng , mà khuôn mặt đỏ như chuyện gì, hỏi nó thì nó cũng lảng tránh. Em cũng từng ở tuổi nó, em còn thể hiểu ?”

 

: “ , hôm nay em cảm thấy đứa bé của Thẩm gia tồi, vẻ ngoài , cũng lễ phép. Anh tìm cơ hội để Tiểu Mộc gặp , chừng…”

Loading...