Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-03-12 13:36:34
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng sẽ để một nữa, âm thầm chịu đựng cơn đau trong màn đêm mà ai quan tâm.

 

Trái tim của Hoắc Cận Hành nảy sinh muôn vàn cảm xúc vì hành động của cô, cũng quan tâm đ ến điều gì nữa, sức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô đến nỗi bàn tay nổi cả gân xanh.

 

“Hạ…”

 

“A Hành, đừng chuyện.” Hạ Thụ vội vàng : “Em đưa bệnh viện!”

 

“Anh …”

 

“Không !” Cô đỡ về phía đường lớn.

 

“Hạ Thụ, thể bệnh viện.” Anh dùng chút sức lực cuối cùng kéo cô trở , giọng yếu ớt giống như đang nỉ non: “Đến bệnh viện , nhà họ Hoắc bên sẽ , … Hạ Thụ, em thể tùy tiện tìm cho một chỗ, chung cư của , khách sạn… Nơi nào cũng , chỉ cần là bệnh viện.”

 

! …”

 

Cô sốt ruột phát điên

 

Chung cư của quá xa, đến đó cũng mất hơn một tiếng mới tới. 

 

Khách sạn… Ở đây khách sạn nào ?

 

Giống như đang nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt cô ngấn nước, tay cô nhẹ nhàng xoa gò má : “A Hành, em đưa về nhà, về nhà của chúng ?”

 

Ánh trăng treo cao, bóng cây đung đưa mặt đường nhựa.

 

Hoắc Cận hành thấy câu của cô, giọng khàn khàn đồng ý với cô: “Được.”

 

Đây là câu nhất trong suốt bảy năm qua.

 

Chúng về nhà.

 

Vào lúc 11 giờ đêm, con hẻm cũ im ắng, thỉnh thoảng tiếng phim truyền hình phát tiếng chó sủa.

 

Con hẻm cũ là nơi nhiều cao tuổi sinh sống, qua mười giờ, con hẻm gần như trở nên yên tĩnh, ít qua khu

 

Từ khách sạn đến ngõ Đồng Hoa mất mười lăm phút lái xe, thế mà Hạ Thụ cảm giác dài như mười lăm năm.

 

Vội vàng trả tiền xe, cô đỡ Hoắc Cận Hành xuống xe, về phía khu nhà 16.

 

Ánh đèn đường mờ nhạt, bóng của những con bướm lượn lờ giữa bầu trời đêm, mới thật ảm đạm .

 

Dường như đau tới mức thể , đến chỗ ghế đá, Hoắc Cận Hành chống tay xổm xuống.

 

“A Hành!” Hạ Thụ cũng xổm xuống ngay lập tức,  cô vỗ về cánh tay đang run nhè nhẹ của , mắt cô đỏ hoe.

 

“Anh …” Trán Hoắc Cận Hành lấm tấm mồ hôi, đưa tay lau nước mắt vương khóe mắt cô nhưng thể nâng tay : “Em đừng nữa.”

 

“Em   , mà!” Ra sức xoa xoa đôi mắt, Hạ Thụ cố ép hít thật mạnh để trấn định bản : “A Hành ơi, chúng nhanh , nhà em thuốc giảm đau, uống sẽ còn đau nữa, ráng nhịn một chút, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-165.html.]

 

Hoắc Cận Hành khẽ gật đầu.

 

Trong khu nhà 16 một cây đa cao lớn sừng sững ở đó, Hạ Hùng Hải và Dịch Hiên đang , hóng mát tán cây.

 

Chú mèo con lông trắng đang vờn bóng chân hai .

 

Khi Hạ Thụ đỡ Hoắc Cận Hành cổng, cũng lúc chạm mặt với hai bọn họ, cô hốt hoảng thốt lên:  “Ba…”

 

“Tiểu Mộc về .” Hạ Hùng Hải qua, ông thấy cô như thì sững sờ: “Con đây là…”

 

Lúc thấy rõ bên cạnh cô là Hoắc Cận Hành, ông càng ngạc nhiên hơn: “A Hành?”

 

Dịch Hiên cũng ngây khi thấy cô dẫn một đàn ông xa lạ yếu ớt về.

 

“Chào chú Hạ…” Hoắc Cận Hành cúi đầu chào.

 

Mắt Hạ Thụ ửng đỏ, khàn giọng :  “Ba, A Hành uống nhiều rượu nên đau dày, con nhớ nhà thuốc dày, thể để cho nghỉ ngơi một đêm , bây giờ đang khó chịu?”

 

tại bệnh viện?” Vẻ mặt Hạ Hùng Hải đầy lo lắng: “Đi , ba đưa bệnh viện! Đau đến mức đó thì ở nhà ?”

 

“Không bệnh viện!” Hạ Thụ kéo góc áo của ông : “Sẽ với ba , A Hành nhà chuyện. Ba ơi, cho ở phòng của con , con sẽ tới phòng khám tìm bác sĩ Lương. Đừng cho cô với Mã Tuấn, con xin ba đấy!”

 

Hạ Hùng Hải đành đồng ý: “Thế thì mau .”

 

Rồi ông chạy nhanh đến chỗ Hạ Thụ, dìu Hoắc Cận Hành trong tay cô đến phòng ngủ.

 

Để cho Hoắc Cận Hành lên giường ngay ngắn,  Hạ Thụ dám trì hoãn thêm một giây nào nữa, cô vội vàng dậy chạy ngoài. 

 

Cửa mở , Dịch Hiên chợt kêu lên:  “Hạ, Hạ Sấu…”  

 

Hạ Thụ dừng .

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ nôn nóng, còn vệt nước mắt, cô hề để tâm đ ến đầu tóc rối bù và gương mặt của , giọng nức nở.

 

xin , Dịch Hiên ạ, nhà thuê phòng ở của nhà , nên dẫn ngoài về, nhưng mà A Hành ngoài. Nếu xảy chuyện gì, chúng sẽ đền bù cho , chứ? Rất xin !”

 

“Không , hỏi…” Dịch Hiên : “Chị cần hỗ trợ gì ?”

 

“Không cần , cảm ơn !”

 

Dứt lời, cô vội chạy .

 

Còn Dịch Hiên thì cứng đờ tại chỗ.

 

Lẳng lặng theo  bóng lưng cô chạy nhanh như bay cho đến lúc còn thấy nữa, mới xoay , lúng lúng túng về căn phòng phía tây.

 

… A Hành?

 

Tuy là mới vội vã gặp , nhưng ấn tượng về đàn ông đó khắc sâu trong lòng của Dịch Hiên. Mặc âu phục, đeo cà vạt, dáng vẻ tinh , khác kiểu sống ở chợ búa như .

Loading...