“Nếu đến , thể sắp xếp giúp .” Hoắc Cận Hành .
Dứt lời, liếc đầy thâm ý.
“…” Trong lòng Mã Tuấn như nở hoa, nhưng vẻ mặt thì cố kìm nén: “Đương nhiên, nếu cầu xin , cũng sẽ suy nghĩ xem …”
Hoắc Cận Hành khẽ.
Có thứ gì đó đang chuyển biến trong vô thức và theo chiều hướng .
Ăn cháo xong, Mã Tuấn nhỏ giọng : “Cái , Tống Hành…”
Cậu sửa miệng: “Không đúng, đúng, Hoắc, Hoắc Cận Hành… Ôi chao, đổi tên thành như ! Còn dễ bằng Tống Hành!”
Hoắc Cận Hành từ chối cho ý kiến: “Làm ?”
Cậu bẻ bẻ tay chút tự nhiên, quanh co cả buổi mới : “Rất xin .”
Hoắc Cận Hành ngẩn .
“Cái gì?”
Dường như thấy, nhưng cũng giống thấy: “Cái gì?”
“…” Mã Tuấn : “Rất xin ! Xin , xin , xin ! đang xin đấy, đừng như thấy nữa!”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành đầy nặng nề.
Mã Tuấn khi niên thiếu bản nhiều chuyện quá đáng với Tống Hành, dù tha thứ cho , thì cũng thể gì. Câu xin nợ bảy năm , nó xuất phát từ đáy lòng , cũng do trải qua cảnh nghèo khó, Mã Tuấn mới hiểu tình cảnh lúc đó của , tự nếm trải khó khăn như , cũng khi đó vất vả như thế nào. Cũng từ đó, bản lúc đó quá đáng như thế nào.
Trên thế giới ai thể tình cảnh của khác khó khăn như thế nào, chỉ tự trải qua, mới đau còn thể đau hơn, khổ còn thể khổ hơn. Hơn nữa, mặc dù là cùng cảnh ngộ nhưng như .
Trong lồ ng n.g.ự.c Hoắc Cận Hành thứ gì đó rõ lặng yên biến mất, bình tĩnh: “Không cần xin , quên từ lâu .”
“Như là nhất.” Mặt Mã Tuấn hồng hồng, dùng đũa sức khuấy cháo, “ chuyện xin là chuyện xin , vẫn thích ! Đây là hai chuyện khác , rõ ràng đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-172.html.]
Hoắc Cận Hành khẽ, chợt nghĩ đến cái gì đó, : “Thế nhưng nhờ một chuyện, thể giúp ?”
Vừa đến từ “nhờ”, Mã Tuấn cảnh giác: “Anh… Muốn gì? Không
ấp ủ âm mưu xa gì đó chứ? cho …”
“Có thể cho mấy năm nay chị trải qua những chuyện gì ?” Hoắc Cận Hành : “Cầu xin đó.”
*
Buổi chiều, trong sân yên tĩnh, cành cây xanh biếc đung đưa, chim chóc bay đỉnh đốc, hai trai tàng cây.
Hoắc Cận Hành lẳng lặng lắng Mã Tuấn kể chuyện bảy năm . Thật Hoắc Cận Hành chuyện từ lâu .
Trong nhà vẫn giữ tư liệu về bảy năm qua của cô, thế nhưng giấy trắng mực đen ít ỏi thể rõ những chuyện vất vả mà cô trải qua, càng cảm nhận những việc nhỏ đáng kể một cách chân thực nhất. Vừa may Mã Tuấn đều những chuyện .
Cậu : “Thật bảy năm thì thấy dài nhưng chuyện chỉ diễn trong chớp mắt. Bỗng nhiên kêu , thôi thì về chuyện khi rời . Sau khi rời …”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành vẫn dừng cành lá xum xuê, yên lặng lắng , đáy lòng lặng lẽ cảm thụ từ trời đông giá rét ở Thanh Thành đến mùa hạ của Hải Thành, từ mùa đông Hải Thành đến tuyết rơi ở Đế Đô. Cảm thụ một con đường khó khăn dài đằng đẵng cô qua…
Cô âm thầm rơi lệ khi rời .
Cô cầu xin đầy bất lực khi ngắt điện thoại, chỉ đối diện với âm thanh lạnh băng của nó.
Cô sinh bệnh nặng khi ông nội qua đời.
Nửa đêm cửa sổ đập nát chỉ thể co rúm tránh ở góc tường, từ đó về bất kỳ tiếng động nào cũng khiến cô sợ hãi, còn gạt nước mắt từ bỏ đàn Cello, tủi và khổ sở khi đầu tiên xin việc thất bại. Nụ và nước mắt khi thấy tên danh sách trúng tuyển, kiên cường dậy mỗi một sắp sụp đổ.
Cô một trải qua nhiều con đường như …
Anh bỗng nghĩ, khi cô đang trải qua những việc , thì đang gì?
Lúc cô khách hàng hất đồ ăn đầy khi thấy một sợi tóc trong đồ ăn, chắc hẳn hẳn đang ở trong đám đông đại học A, tìm kiếm mục đích, nhiều như tìm thấy cô.
Lúc cô đang phơi nắng phát tờ rơi đường, chắc hẳn vội vàng lo cho việc học, dùng hết mối quan hệ của để tìm cô, nhưng thế nào cũng tìm thấy cô.