Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-02-25 03:43:24
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô hỏi Tề Lân, cùng bàn với : “Tống Hành ?”

 

Tề Lân là nam sinh dáng nhỏ bé mang mắt kính, ngơ ngác. Vừa hai tròng mắt trong veo xinh của thiếu nữ , mặt bất giác đỏ lên, ánh mắt thấp kém ấp úng : “Cậu , lúc tự học ở đây nữa.”

 

“Hửm…”Hạ Thụ chần chừ gật đầu, chút nghi ngờ. Rất nhanh với Tề Lân: “Cảm ơn nha Tề Lân, tạm biệt.”

 

Cô gái xoay xa, Tề Lân mới gan ngẩng đầu lên, về hướng cô xa.

 

Đợi ở cửa lớp một lát, từ đầu đến cuối Hạ Thụ đều thấy bóng dáng của Tống Hành. 

 

[A Hành, ?]

 

Một hồi lâu ai trả lời.

 

Trường học khi tan học sẽ gác cổng, Hạ Thụ nhón mũi chân xung quanh một lát. Mắt thấy hơn phân nửa trong lớp học cũng sắp hết, nhắn cho một tin nữa.

 

[Tớ đợi ở chỗ cũ.]

 

 

Màn đêm buông xuống, bầu trời xanh thẳm giống như trải một dải lụa màu đen thật lớn, tô điểm lác đác vài ngôi .

 

Hạ Thụ phía đèn đường, chân chút rét lạnh lâu lâu dậm xuống. Nhiệt độ khí giảm xuống, cô thở thở màu trắng, tan trong chốc lát.

 

Hôm nay kỳ lạ, thấy bóng dáng A Hành, chú tài xế cũng đến.

 

Thời gian chờ đợi càng lâu, trong lòng cô càng thêm sốt ruột.

 

Di động vang lên.

 

Nhìn thấy tên A Hành, trái tim Hạ Thụ đang treo lơ lửng liền rơi xuống ngay tức khắc, bắt máy: “A Hành.”

 

Bên im lặng trong chốc lát, giọng thật thấp của thiếu niên mới vang lên: “Ừm.”

 

“Cậu ? Tớ vẫn gặp . Tớ ở chỗ cũ chờ , mau tới , đúng lúc chú tài xế cũng tới.”

 

Điện thoại một mảng yên lặng, dường như đang đắn đo gì đó, qua hai giây mới : “Hạ Thụ.”

 

“Hửm?”

 

Câu đối với dường như chút khó khăn, giọng lạnh lùng nặng nề: “Sau tan học, tớ thể cùng với .”

 

Hạ Thụ kinh ngạc mở to mắt.

 

“…Hả?” Cô vẻ hiểu lắm, lờ mờ hỏi: “Tại ?”

 

Tuyết đọng cành thông phía lưng cô im lìm và tinh khiết. Tống Hành ngừng : “Tớ đến lớp Taekwondo.”

 

“Không đúng nhỉ.” Hạ Thụ mơ hồ: “Rõ ràng là hai tư sáu mới lớp Taekwondo, cùng một giờ học đàn cello với tớ, chúng vẫn thể cùng mà.”

 

Giọng thiếu niên nhỏ: “Bọn tớ đổi giờ học .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-19.html.]

 

“Như nhé…” Hạ Thụ hiểu , ánh sáng trong mắt tối . mau sáng lên: “Tớ cùng với ! Tớ ở bên cạnh đợi câu.”

 

Ai ngờ cô xong, dứt khoát lớn giọng bác bỏ lời cô : “Không cần!” Hạ Thụ ngẩn .

 

Cảm giác giọng điệu của quá lạnh lùng cứng rắn, Tống Hành mở miệng trong giọng chút áy náy: “Muộn lắm, về nhà sớm một chút, cần đợi tớ, đường về cẩn thận.”

 

mà…”

 

“Cứ .” Không dám thêm nữa, xong câu liền cúp điện thoại. Trong điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy tút tút.

 

“Này…” Hạ Thụ kinh ngạc điện thoại của .

 

“Cái gì !” Cô ấm ức, một chút tủi , khẽ mím môi .

 

Một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi dừng mặt cô.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, lái xe thò đầu cô, dường như ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Tiểu Mộc?”

 

Hạ Thụ giật , cảm giác đàn ông mắt quen. Bừng tỉnh trong chốc lát thì nhớ ông là ba của Thẩm Hoài Xuyên, nhịn về chỗ phía .

 

Quả nhiên, Thẩm Hoài Xuyên đang ở ghế , lẳng lặng cô qua cửa sổ.

 

Cô lễ phép gọi: “Chú Thẩm.”

 

Ba Thẩm : “Tại vẫn ở đây? Trời lạnh như , mau lên xe, chú đưa con về.”

 

“Không cần chú Thẩm.” Hạ Thụ lắc đầu: “Con đang đợi… bạn của con, phiền chú , về ạ, tạm biệt.”

 

Ba Thẩm nhúc nhích, : “Là đợi thằng bé tên Tống Hành đó hả?”

 

Hạ Thụ ngẩn .

 

Ba Thẩm : “Tiểu Mộc cần đợi nữa, nhà con lớp học, tài xế cũng việc thể tới đón con, nhờ bọn chú đưa con về, tin con gọi điện thoại hỏi nó .”

 

Sao thể chứ?

 

Hạ Thụ vô cùng sốt ruột, cầm điện thoại trong tay gọi cho Tống Hành.

 

Lại ai máy.

 

Gọi thêm nữa, điện thoại vẫn ai bắt máy. Hạ Thụ gấp đến mức nhịn giậm chân, đôi mày xinh nhíu .

 

Ba Thẩm mỉm : “Con xem, chú lừa con chứ? Mau lên xe .”

 

bốn phía một , rõ sẽ thấy bóng dáng của nhưng vẫn nhịn mà chờ đợi, cuối cùng vẫn nản lòng.

 

“Vậy phiền chú Thẩm ạ.”

 

Cô mở cửa xe .

 

Ở những nhánh thông trùng điệp cách đó xa. Đèn đường u ám, bóng mờ gần như che phủ con trai cây.Ô tô dần dần lái xa, ánh sáng báo cuộc gọi nhỡ màn hình di động tối dần. Anh rũ mi xuống, lặng lẽ bỏ điện thoại trong túi áo.

Loading...