“Không cần để ý tới bọn họ.” Hoắc Cận Hành lấy một cái lược từ balo của cô, cẩn thận chải tóc cho cô. Chờ chải tóc xong, lau qua mặt, một bộ quần áo mới sạch sẽ, Hạ Thụ mới khỏi lều.
Thẩm Hoài Xuyên sang bên cạnh ăn gì đó, Quý Dương vẫn còn tại chỗ với tư thế như lúc nãy.
Hoắc Cận Hành : “Được .”
Nghe thấy lời , mới thử đầu . Thấy thứ mới thở phào, hào phóng xoay chào hỏi.
“Hi, cuối cùng cũng xong ha! Cái … Xin , là đúng, cô thức giấc. , chắc cô là ai đúng ? là Qúy Dương, là bạn Hoắc Cận Hành.”
Anh xong lên bắt tay, Hoắc Cận Hành mặt , bảo vệ Hạ Thụ ở .
“…” Tay Quý Dương cứng đờ ở trung.
Thẩm Hoài Xuyên cũng tiếng.
Hạ Thụ cũng nhịn nở nụ , Hoắc Cận Hành với : “Không . Cũng do tại , tối hôm qua ngủ trễ, thức dậy muộn, thể trách . , là Quý Dương, là bạn học của A Hành. là Hạ Thụ, tuy đầu tiên gặp mặt nhưng vẫn vui khi quen với .”
Cô xong cũng đưa tay , bắt tay với , còn khóe mắt Hoắc Cận Hành, dùng ánh mắt ý bảo cô .
Hoắc Cận Hành mím môi, thuận theo ý cô.
Tay cô và Quý Dương chỉ chạm một cái buông .
Giọng cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào, lời hết sức thiện am hiểu lòng , khiến Quý Dương càng thêm ngại ngùng, gãi gãi đầu: “Chao ôi… Cô đừng như , vẫn là đúng. Thế nhưng vui khi cô!”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành hờ hững.
Trong lúc vô tình, Quý Dương thấy cái liếc mắt của , cổ họng cảm thấy nghẹn .
Thẩm Hoài Xuyên : “Được , chúng cùng hành động , nhiều cũng thể chăm sóc hơn.”
Chờ Hạ Thụ ăn sáng xong, bốn đồng hành với , về hướng nam theo manh mối.
Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương ở phía mở đường, Quý Dương nhịn nhỏ giọng thảo luận với Thẩm Hoài Xuyên: “Này, đúng thật là bảo bối của mà! Cũng cẩn thận quá ! Có bao giờ thấy Hoắc Cận Hành như thế ? Bây giờ cảm thấy Tần Dã đúng là mạng lớn, thể sống tiếp thật là kỳ tích, là kỳ tích trong kỳ tích!”
“ sớm với các nên giữ cách với cô .” Thẩm Hoài Xuyên khẽ: “ trải nghiệm nhiều năm , là kinh nghiệm đúc kết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-190.html.]
“Cậu trải nghiệm như thế nào?” Quý Dương tò mò: “Cậu và Hạ Thụ…?”
Thẩm Hoài Xuyên hờ hững: “Suýt chút nữa thì cô là vị hôn thê của .”
“Cái gì?!” Quý Dương thét lên một tiếng, giọng điệu cao đến quãng tám.
Thẩm Hoài Xuyên che miệng , để câm miệng .
Quý Dương thời cấp ba Thẩm Hoài Xuyên quen Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành, nhưng vẫn từng đề cập đến mối quan hệ sâu xa . Anh tò mò, sốt ruột yêu cầu rõ chuyện.
Nghe xong kể xong, Quý Dương cảm thấy như thế là đủ , chậc một tiếng lắc đầu: “Chậc chậc, xem, bên cạnh tổng cộng ba các , thế mà đều chuyện xưa với cô gái . Một suýt chút nữa thành vị hôn phu của , một theo đuổi , còn càng cần . Sao tự nhiên thấy bản lạc lõng quá!”
Thẩm Hoài Xuyên chọc : “Nếu , cũng thử “hòa hợp” một chút?” Anh vỗ vỗ vai Quý Dương: “ nhắc nhở một câu, cuối năm đai đen của Cận Hành sẽ lên đến đẳng 5.”
(Đai đen đẳng 5 trình độ như huấn luyện viên)
“… vẫn sống.”
Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ ở phía , thấy hai phía gì.
Những đốm sáng tạo bởi trống giữa những cành cây di chuyển hai , Hoắc Cận Hành lâu lâu rũ mắt bên cạnh, ánh mắt đầy dịu dàng.
Hạ Thụ : “A Hành, em hỏi , tối hôm qua… Em ngủ trong lều từ khi nào? Em lều như thế nào?”
Ngay khi tỉnh , Hạ Thụ hỏi vấn đề .
Chỉ là ngoài ở đó nên cô khó mà hỏi .
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua bản cô ngủ ở ngoài lều, nhưng lúc tỉnh cô ngủ bên trong lều. Quan trọng là cô lều như thế nào… Cô chút ấn tượng nào.
“Đổi lúc nửa đêm.” Hoắc Cận Hành chẳng mảy may: “Em đang ngủ, gọi em nhưng em tỉnh, nên ôm em luôn.”
Cô mím mím môi hỏi: “Anh đặt đồng hồ báo thức ?”
“Ừ.” Anh : “2h30, em mà nhớ ? 2h30 thì đổi.”
“À…” Cô ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Cô vốn đổi với …